Chương 11. Đạo sĩ thu yêu ở núi Đại Thanh

Nguyên Châu: "Ồ."

Anh rời khỏi bàn phím đánh tay, tắt máy tính, chuẩn bị ngày mai sẽ lo chuyện cửa hàng.

Lúc này, trời đã tối đen, ở trên bầu trời đêm tối tăm của núi Đại Thanh chỉ lưu lại một vết bóng mờ mờ.

Vào ban đêm khu bảo tồn đặc biệt yên tĩnh, loáng thoáng truyền đến tiếng gào thét của một số dã thú, có vẻ như các núi sâu chồng lên nhau có chút đáng sợ.

Sự thật cũng chính là như thế trong khóa đào tạo nhập cảnh của kiểm lâm viên cũng có nhắc đến, núi Đại Thanh có rất nhiều khu vực chưa được khai thác.

Vào ban ngày, ngay cả kiểm lâm viên được đào tạo cũng không thể tùy tiện đi vào, cậu đừng nói đến đêm khuya.

Nguyên Châu nhìn thoáng qua về phía núi non, vô số ngôi sao rực rỡ phản chiếu ở dưới đáy mắt hắn.

Anh đang định xoay người trở về ký túc xá thì đột nhiên quay đầu lại.

Trong gió đêm mát mẻ mang theo yêu khí rõ ràng, cùng với hơi thở thuộc về con người, thậm chí còn có mùi tro hương sau khi thiêu đốt một đống bùa chú.

Yêu khí dơ bẩn không chịu nổi, không khí lại đẫm mùi máu ngút trời.

Đây chỉ là một ác yêu thông thường, hay là ác yêu ăn không ít con người.

Đạo sĩ thu yêu, mấy ngàn năm trước Nguyên Châu gặp qua không ít, nhưng lần này sau khi tỉnh lại vẫn là lần đầu tiên gặp, cậu có chút tò mò đi ra sân, muốn nhìn xem thử đạo sĩ hiện tại thu yêu như thế nào.

Dưới chân núi, hai thiếu niên lúc trước gặp Nguyên Châu hoảng loạn chạy trốn không nổi, trong mắt cháy rực lửa.

Lão Phù, hướng trái! Lận Giác né tránh một mũi tên bắn về phía mình, ngón cái lau qua hai má bị mũi tên cọ xát, ngón tay lưu lại một vết máu.

Kiếm Đào Mộc trong tay Phù Tiêu đã bị hư hại, trên người cũng xuất hiện thêm rất nhiều vết thương sâu cạn khác nhau, một mái tóc vàng chói mắt dính vết máu, trông hắn có vẻ đặc biệt ngon miệng.

Ở phía sau có một cô gái xinh đẹp bước ra.

Cô gái xinh đẹp này chính là mục tiêu hai người truy đuổi lúc trước. Cô mặc một bộ váy dài màu nâu xám, váy trên người hiện ra tầng tầng lớp lớp sọc sóng biển, dưới bóng đêm lóe lên trông rất lấp lánh.

Làn váy dài đến mắt cá chân cũng không cản trở hành động của cô gái, ngược lại làm cho bước chân của cô càng thêm nhẹ nhàng, trong lúc chạy làn váy bị gió thổi lên, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp khỏe khoắn.

Cô gái cắn cánh môi đỏ tươi, trên mặt màu lúa mì lộ ra nụ cười trêu chọc như mèo vờn chuột.