Chương 29

Cuộc thi tiếng Anh "Light of Hope", trước khi diễn ra cuộc thi cấp tỉnh còn có các vòng sơ tuyển, vòng đấu loại, vòng bán kết được tổ chức tại các quận, huyện và thành phố.

Chỉ những tuyển thủ vượt qua vòng sơ tuyển mới có tư cách tham gia đấu vòng loại.

Vòng đấu loại được tổ chức ở nhiều thành phố khác nhau, hình thức thi chủ yếu là đối đáp câu hỏi, cuối cùng lấy điểm tổng hợp của cả bài thi viết và phỏng vấn, kết quả không tới 50% tuyển thủ vào được vòng bán kết.

Minh Hạ say xe, không phải say do xe đang chạy mà do mùi trong xe phát ra khiến đầu cô khó chịu, có cảm giác buồn nôn.

Mẹ của Vương Phi lần đầu nghe nói con trai muốn tham gia một cuộc thi, thấm chí còn qua được vòng sơ tuyển, bà chỉ giúp đỡ thu thập hành lí thôi chưa đủ còn muốn tự mình lái xe đưa bọn họ đi thi.

Đối với điều này, mẹ của Minh Hạ hoàn toàn đồng ý vì lo lắng ba người bọn họ tự đi thì không an toàn.

Dù sao cũng là muốn lên thành phố thi đấu, bản thân tự đi cùng với có người đưa đi, kết quả đều như nhau. Nhưng có người đón đưa thì người trong nhà sẽ yên tâm hơn, vì sao lại phản đối chứ.

Minh Hạ ngồi ở ghế sau bên phải, vừa lên xe lập tức hạ cửa sổ bên cạnh xuống một nửa, ngậm một viên kẹo trong miệng, lấy điện thoại ra, đeo tai nghe, nghe nhạc

Cảm nhận được gió không ngừng thổi vào trong xe qua cửa sổ, mang theo từng đợt không khí trong lành, mùi trong xe không còn rõ ràng như trước, Minh Hạ mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều mà nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

May mà bọn họ sống cách trung tâm thành phố không xa, hơn nửa lại tự lái xe tới với tốc độ nhanh, Minh Hạ chưa kịp cảm thấy chịu đựng không nổi thì họ đã tới nơi.

Cuộc thi sẽ diễn ra vào ngày mai, hôm này bọn họ tới sớm thuận tiện tìm hiểu các công việc liên quan đến cuộc thi.

Mẹ Vương Phi đưa bọn họ tới cửa hội trường: "Các con vào đi, mẹ đi tìm khách sạn gần đây giúp các con sắp xếp hành lí."

Gần đây không có chỗ đậu xe, mẹ Vương Phi liền rời đi và nói sẽ liên lạc qua điện thoại.

Bình thường sau khi ngồi xe, mặc kệ mất bao lâu thời gian Minh Hạ đều cần tầm một phút để điều chỉnh lại trạng thái.

Sau khi xuống xe, Ngô Kỳ Kỳ thấy Minh Hạ có vẻ không được khỏe, cô nhìn xung quanh thì thấy đối diện có một cửa hàng trái cây hình như có bán quýt, cô quay lại nói với Vương Phi: "Tôi đi mua một ít quýt, cậu với Minh Hạ đợi ở đây đừng đi đâu hết đợi tôi quay lại."

Nghe được cô nói, Vương Phi vẻ mặt khϊếp sợ: "Ngô Kỳ Kỳ, cậu đây là muốn tạo phản a!"

Ngô Kỳ Kỳ: ?

Hít thở không khí trong lành được một lúc, Minh Hạ cảm thấy khỏe hơn nhiều, nghe vậy, cô nghi ngờ nhìn về phía Vương Phi, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn.

Vương Phi: "Chị Minh, Ngô Kỳ Kỳ nói cô ấy muốn làm bố của chúng ta!"

Chu Tự Thanh có một bài văn xuôi nổi tiếng tên là "Bối ảnh" (bóng lưng), có một đoạn viết:

[Tôi nói: "Bố đi đi." Anh ấy nhìn ra bên ngoài chiếc xe nói: "Con đi mua ít quýt, bố ở lại đây, đừng đi đâu hết."]

Minh Hạ hiểu ý của hắn: .

Vương Nhị ngốc hiện tại học tập tiến bộ, tại sao cảm giác hắn so với trước kia càng đáng đánh đòn?

"Im đi." Cô không khỏi trợn tròn mắt.

Ngô Kỳ Kỳ cũng trợn mắt nhìn hắn, đưa hết túi quýt vừa mua cho Minh Hạ, ra hiệu cho cô bóc ăn: "Quýt có thể giảm triệu chứng say xe."

Vương Phi cũng gật đầu: "Say xe trong y học còn gọi là "say tàu xe" hay "chứng rối loạn tiền đình do di chuyển" liên quan trực tiếp đến bộ phận nhạy cảm giữ thăng bằng trong tai bị kí©h thí©ɧ khác thường. Nói chính xác "say tàu xe" khác với các bệnh thông thường, đó chỉ là một phản ứng bình thường của cơ thể trước những kí©h thí©ɧ không thích nghi được."

Minh Hạ cầm lấy quả quýt Ngô Kỳ Kỳ đưa, lột da ra đang chuẩn bị ăn, thì đột nhiên bị một tràng câu nói của Vương Phi làm cho đầu óc muốn hôn mê.

Chờ một chút?

Là cô vẫn đang say xe hay đầu óc còn đang nằm mơ?

Vương Phi khi nào thì dấu cô học được nhiều kiến thức về y học như vậy!

Thấy Minh Hạ không ăn quýt, tưởng cô đang nghe hắn nói cảm thấy ăn cũng vô ích, Vương Phi vội nói tiếp: "Quýt có vị ngọt hơi chua, say tàu xe sẽ khiến cơ thể tiết nhiều nước bọt, gây cảm giá khó chịu, buồn nôn. Quýt có thể sinh sản ra một chất có tác dụng làm khô miệng, giúp loại bỏ cảm giác buồn nôn, đúng là có tác dụng khi say xe, chị Minh, chị ăn đi."

"Chỉ là hiệu quả mỗi người mỗi khác." hắn ở trong lòng âm thầm bổ sung.

Quýt có vị chua ngọt, nhiều nước, ngon như vậy vì sao không ăn? Minh Hạ đương nhiên sẽ ăn.

Trong khi đang ăn quýt, cô và Ngô Kỳ Kỳ nhìn Vương Phi như thể nhìn thấy một sinh vật ngoài hành tinh.

Quần chúng ăn cam thật sự.

Vương Phi bị bọn họ nhìn, ngơ ngác hỏi: "Sao các người lại nhìn tôi như vậy?"

Nuốt xuống miếng quýt trong miệng, Minh Hạ nói: "Phi tử, cậu về sau muốn làm bác sĩ à?"

Vương Phi gãi gãi đầu: "Việc này tôi còn chưa nghĩ, có thể sẽ chọn cái khác, bất quá khả năng tính khá lớn, dù sao bạn gái tôi cũng là sinh viên trường y."

Cái bạn gái kia của hắn?

Minh Hạ hơi cau mày khi nghĩ tới đối phương vừa xác định quan hệ vào hôm chủ nhật liền rũ Vương Phi mua cho quần áo đắt tiền.

Cô rất bất mãn với cô bạn gái này của Vương Phi, nhưng nhìn vào tình huống và trạng thái hiện tại của Vương phi, cậu hẳn rất quan tâm tới bạn gái, hơn nửa có tình cảm rất sâu với cô ta.

"Cậu vừa mới nói vì học cùng trường với bạn gái nên mới cố gắng học tập?" Ngô Kỳ Kỳ hỏi.

Lần trước khi đến "THPT 1" tham gia vòng sơ tuyển, thi xong có nghe Vương Phi kể về bạn gái hắn, trước mặt không dễ nói thẳng ra điều gì vì du sao thì người ta mới bắt đầu hẹn hò, sau khi nói chuyện riêng với Minh Hạ, cả hai cảm thấy cần phải giúp hắn cảnh giác tới cô bạn gái của hắn, vì họ có ấn tượng rất xấu với bạn gái của hắn.

Tuy nhiên, câu trả lời của Vương Phi nằm ngoài dự đoán của họ.

"À không, là bạn gái của tôi ép tôi học, cũng là cô ấy dạy tôi những thứ này."

Vương Phi lắc đầu giải thích: "Tôi nói sau này tôi muốn trở thành bác sĩ, cùng cô ấy chữa bệnh, cứu người. Cô ấy nói nỗi khổ của sinh viên y khoa là ngoài sức tưởng tượng của tôi, muốn tôi dành hết thời gian rảnh rỗi khi không học ngoại ngữ, toán học và nghệ thuật để học kiến thức y khoa, đặt nền móng và chuẩn bị thích nghi".

Nói tới đây, Vương Phi ngượng ngùng nở nụ cười: "Tôi không biết tại sao, rõ ràng tôi không có hứng thú với y học, cũng không thích suốt ngày ngồi học. Nhưng chỉ cần cô ấy muốn tôi học thì tôi có thể kiên trì, chỉ cần cô ấy dạy thì tôi nhớ rất nhanh."

Nghe được lời Vương Phi nói, Minh Hạ và Ngô Kỳ Kỳ nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được sự kinh ngạc.

Chờ một chút? Đây là cái gì cái kịch tình phát triển? Cùng các cô lý giải không giống a!

Nếu dưa theo lời này của Vương Phi, thì bạn gái của cậu ấy đang học trường y hẳn là một rất nổ lực trong học tập. Nhưng nếu đúng như vậy, tại mới lần đầu hẹn hò mà đã bắt Vương Phi mua quần áo cho mình?

Điều này trước sau mâu thuẫn a.

Minh Hạ lại hỏi: "Lần trước đi mua sắm cậu mua quần áo gì cho cô ấy? Hết bao nhiêu tiền?

Vương Phi cẩn thận nhớ lại:" Tôi không nhớ thuộc nhãn hiệu nào, toàn là chữ tiếng Anh, nhưng một chiếc áo khoác tầm một ngàn nhân dân tệ hẳn giá bình thường phải không? "

Chỉ cần chất liệu không quá tệ thì một chiếc áo khoác trị giá gần nghìn tệ là điều khá bình thường.

Minh Hạ còn đang nghi hoặc thì lại nghe Vương Phi nói:" Vốn dĩ tôi tưởng cô ấy sẽ không đồng ý lời tỏ tình của tôi, còn nghĩ chủ Nhật sẽ đi chơi game để giải sầu, nghĩ tới dự toán ngân sách sẽ được trực tiếp sử dụng cho bạn gái tôi đi dạo phố mua sắm ".

Ngân sách dự toán?

Kia cậu ấy cầm mua quần áo cũng chả sao.

Minh Hạ mặt không chút biểu cảm mà nghĩ.

Dù sao không phải mua sách lịch sử hay đồ ăn ngon, kia mua cái gì cũng vậy, mua quần áo tốt xấu còn có thể mặc còn hơn mua quần áo cho nhân vật trong game chỉ có thể cách màn hình điện thoại nhìn xem.

Chỉ là.. cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô bạn gái này của Vương Phi.

Minh Hạ rối rắm một lát, cảm thấy sự tình tựa hồ có hơi phức tạp, nhưng ít nhất hiện tại xem ra, Vương Phi sau khi hẹn hò cả người đều đang theo chiều hướng tốt phát triển, cô quyết định sau khi xong hết việc trong tay lại nói chuyện này với cậu.

Ba người bước vào hội trường thi đấu được đề cập trong thông báo, đăng kí thông tin và tìm hiểu về thứ tự lên sân khấu vào ngày mai.

Nhân viên công tác cho biết, vòng đấu loại sẽ bắt lúc 8h30 sáng mai, dựa theo số thứ tự báo danh mười người một tổ.

Đã có 5.700 người đăng ký tham gia vòng sơ tuyển, hiện tại có tổng cộng 1523 người lọt vào vòng trong. Mặc dù có nhiều người nhưng hội trường rất lớn, mỗi tầng đều có vài phòng, các giáo viên giám thị cũng đều phân công xong nên không đến mức không đủ thời gian.

Số báo danh được hệ thống xếp ngẫu nhiên, số báo danh của Minh Hạ, Ngô Kỳ Kỳ cùng với Vương Phi lần lượt là 1248, 1179 và 371 được phân vào ba tổ khác nhau.

Tùy nhiên lúc xem phòng thi thì phát hiện phòng thi của Minh Hạ và Ngô Kỳ Kỳ đều ở tầng hai, chỉ có Vương Phi ở tầng ba.

Biết được chính mình sắp phải chiến đấu một mình, Vương Phi buồn bực.

Ba người lại hỏi những việc cần chút ý trong lúc thi ngày mai, đặc biệt là thời gian và địa điểm thi, liền gọi điện cho mẹ Vương Phi đi ăn tối rồi về khách sạn ôn tập.

Ngô Kỳ Kỳ và Minh Hạ đặt phòng đôi ở chung, Vương Phi với mẹ cậu thì còn lại mỗi người một phòng.

Đây là khách sạn 5 sao nằm tại trung tâm thành phố nên chắc chắn giá không hề rẻ. Minh Hạ cũng biết bản thân còn là học sinh nếu đề nghị tự trả tiền với mẹ Vương Phi thì bà sẽ không nhận, liền nhắn tin cho mẹ cô, yêu cầu chuyển khoản qua cho mẹ Vương Phi.

Một lúc sau mẹ cô nhăn lại, nói mẹ Vương Phi không chịu chấp nhận.

" Nhờ Hạ Hạ lôi kéo Phi tử nhà tôi mới bắt đầu nghiêm túc học tập. Trước đây tôi đăng kí nhiều lớp học thêm cho nó mà có thấy kết quả đâu. Bây giờ không đăng kí học thêm cho nó nửa, điểm của nó lại càng ngày càng đi lên ".

" Chỉ là một đêm ở khách sạn thôi, có đắt bằng một lớp dạy thêm bên ngoài không? Đương nhiên là tôi trả tiền! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy mà cậu còn khách khí như vậy với tôi, là tôi giận đó! ". Đây là lời nói nguyên gốc của mẹ Vương Phi.

Mẹ Minh Hạ rất cảm động, nói rằng nếu trước đây Minh Hạ không thích học mà Vương Phi có thể khiến cô chăm chỉ học thì đừng nói là tiền ở một đêm trong khách sạn, trực tiếp đưa phí dậy thêm cho cậu ấy luôn cũng được.

Quan điểm chung của mọi phụ huynh khiến Minh Hạ có chút bất đắc dĩ.

Được rồi, tất cả là do trước đây họ không chăm chỉ học tập. Nhưng không sao, tương lai còn có rất nhiều thời gian, sớm muộn gì bọn học cũng sẽ thay đổi ấn tượng của cha mẹ về họ.

Buổi tối, Minh Hạ và Ngô Kỳ Kỳ ở trong phòng ôn tập tiếng Anh để chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai.

Trong cuộc thi này, Vương Phi từ đầu đến đây đều là đi ngang qua, cậu cũng biết mình vào không được vòng bán kết nên không ôn tập luôn.

Buổi tối ở một mình trong phòng, cảm thấy yên tĩnh quá mà còn lâu mới đến giờ ngủ, cậu liền cầm điện thoại lên đến phòng Minh Hạ, chuẩn bị cùng bọn họ nói chuyện tán gẫu, hơn nửa sờ cá nhắn tin với bạn gái.

Đợi một lúc, cửa mở ra, đang định bước vào, kết quả liếc nhìn đến Ngô Kỳ Kỳ đang ôn tập tiếng Anh, trên bàn còn có một cuốn sách khác đang mở, hẳn là của Minh Hạ.

Vương Phi bổng nhiên hoảng sợ.

Rất tiếc, anh ấy dường như đã đến không đúng lúc! Họ đang học!

Cách đây không lâu, Minh Hạ còn than thở về" tình thương của cha mẹ khắp thiên hạ", bây giờ nhìn thấy Vương Phi tự mình đến cửa phòng mình, không có lý do gì để tha anh ta đi nên tự nhiên bắt được anh ta vào cùng nhau học tập..

Vương Phi khóc chít chít nhắn tin cho bạn gái, bản thân bị chị Minh cưỡng bức cùng nhau học tập, tạm thời không trả lời tin nhắn được, bị buộc phải bỏ điện thoại xuống.

Ba người cùng nhau ôn tập, đặt câu hỏi cho nhau, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai. Chủ yếu là Vương Phi và Minh Hạ đặt câu hỏi cho Ngô Kỳ Kỳ dù sao thì hai đi thi chỉ để đồng hành cùng cô ấy.

Ngô Kỳ Kỳ không làm họ thất vọng, đã chuẩn bị rất kỹ, cô viết rất nhiều mẫu câu hỏi đối thoại trên laptop màu đen của mình.

Cả ba học đến 21h30 tối mới thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi kết thúc buổi party học tập, Vương Phi cơ hồ chờ không kịp mà cầm lấy cái di động đặt ở một bên, muốn nhìn tin nhắn bạn gái trả lời mình.

Giải khóa bằng vân tay. Vào Q. Chỉ có hai dong tin nhắn, cái thứ nhất vẫn là hình ảnh?

Mở hộp thoại nhắn tin riêng.

Tiểu bảo bối: Ok. Hãy học tập chăm chỉ và đừng chơi di dộng. Điểm vào đại học môn tiếng Anh cũng khá là cao ít nhất cũng 150 điểm, hơn nửa tiếng anh rất quan trọng đối với sinh viên ngành y. Đề luyện thi đại học cậu làm xong sao? Tôi gần mới lấy được tài liệu mới, chốc nửa sao chép đưa cho cậu.

Tiểu bảo bối: [ tư liệu ảnh chụp. Jpg]

Rốt cục Vương Phi cũng biết bạn gái giử cái gì: .

Trước đây anh rất ghét học tập, nhưng từ khi chị Minh bắt đầu chăm học, hắn cũng bị buộc phải chăm học. Hiện tại, cậu thật vất vả chân chính phản nghịch một hồi, yêu sớm, kết quả, lại bị bạn gái giám sát học tập..

Hắn khóc lịa.

Cái tên học tập tiểu yêu tinh thật là âm hồn không tan.

Quên đi, ai làm cậu là người cưng chiều chị Minh và tiểu bảo bối của mình đến vậy?

Dịch giả: từ chương 30 mình sẽ set vip một số chương, nếu chương nào có lỗi thì mấy bạn nhắn tin bình luận để mình biết và sửa lại, mình cũng mới tập dịch được mấy tháng thôi nên dịch không được mượt lắm.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.