Chương 49: Nhìn nhau không nói một lời

Vừa mở cửa Kiều Ý liền ngây người, hóa ra bên cạnh Phụng Sa còn có một người.

Bỗng dưng cả ba người nhìn nhau không nói gì.

"Cảm ơn em, tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Kiều."

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Ôn Văn với mình, Phụng Sa sắp không đứng vững, ngốc ấp úng nói: "Vâng... Không, không còn gì thì em đi... đi trước."

Kiều Ý đứng đó ôm cánh tay, có vẻ như việc hai người gặp lại nhau không khó như cô nghĩ, không có hận thù, không có hối hận, cũng không có cảm xúc nào khác.

"Tôi vào trong ngồi được không?"

Ánh mắt Ôn Văn nãy giờ vẫn dừng trên người Kiều Ý, ánh thun rộng thùng thình, quần dài, mái tóc dài xoăn được buộc sau đầu, 5 năm qua hình như cô không thay đổi quá nhiều.

Kiều Ý không từ chối, cô ngầm đồng ý.

"Em vẫn như xưa."

"Tôi đã thay đổi rồi." Kiều Ý không muốn ôn lại chuyện cũ với cô ấy, những lời này, một câu hai ý nghĩa.

Giọng điệu thẳng thắn nghe có vẻ gai góc đối với Ôn Văn, cô ấy dừng lại một chút: "Em xinh đẹp hơn trước."

Kiều Ý rót cho cô ấy một cốc nước, không muốn quanh co lòng vòng liền nói thẳng: "Đừng đi tìm dì Băng nữa, bà không thích cô."

Ôn Văn nắm ly pha lê trong tay như muốn bóp nát ly, người trẻ tuổi trước mặt vốn dĩ từng thuộc về cô ấy, 5 năm, cô ấy hối hận, bây giờ cô ấy muốn quay đầu.

"Tiểu ý, vậy còn em, em có hận chị không?"

"Chẳng còn ý nghĩa nữa."

"Em không thể cho chị một cơ hội nữa sao..." Ôn Văn đặt cốc nước trong tay xuống và nắm lấy tay Kiều Ý. "Cho chị cơ hội đền bù cho em... Mấy năm nay em sống thế nào?"

Ôn Văn hy vọng Kiều Ý còn hận cô ấy, ít nhất như vậy có thể chứng minh trong lòng Kiều Ý còn có chỗ cho cô ấy.

"Chị Ôn, chị nói đúng, thế giới này không ai là không thể sống thiếu ai cả. Hãy quên quá khứ đi. Điều đó đều tốt cho mọi người."

Mặc dù trên đời này không có ai là không thể sống thiếu ai, nhưng một người rời đi đối với Kiều Ý mà nói còn đau khổ hơn cái chết.

Từ đầu đến cuối, Kiều Ý luôn nở nụ cười, khi nhắc về quá khứ, cô không còn hoài niệm nữa.

Kiều Ý thực sự đã thay đổi. Ôn Văn không biết thật ra chỉ là cảm tình Kiều Ý đối với cô ấy đã thay đổi.

Trở thành ảnh hậu, gả vào hào môn thì có ích gì? Con người thường rất xấu tính, luôn thích nhớ lại quá khứ, 5 năm trước, Kiều Ý có thể nói cô có thể bỏ tất cả vì cô ấy.

Cho nên hiện tại...

"Tiểu Ý, chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể thoát khỏi giới giải trí này, chị có thể công khai come out... 5 năm trước chị không thể cho em hứa hạn, bây giờ chị có thể cho em, vì em, chị sẽ buông bỏ tất cả."

Những lời này giống hệt như những gì cô đã nói với Thẩm Ngôn Khanh, rốt cuộc Kiều Ý cũng hiểu ích kỷ trong lời Thẩm Ngôn Khanh là như thế nào. Rõ ràng chỉ suy nghĩ cho bản thân nhưng vẫn gọi đó là "vì chị".

"Chị Ôn! Điều này thật vô nghĩa. Chúng ta bây giờ chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau. Xin chị đừng xen vào chuyện của tôi nữa được không!?"

Ôn Văn đột nhiên lao tới ôm lấy Kiều Ý, cô ấy khóc lớn: "Tiểu Ý, bây giờ chị thực sự không tốt, chị rất hối hận. Hối hận vì lúc trước rời khỏi em, đời này của chị quá thất bại. Điều đáng nhớ duy nhất là em."

Kiều Ý đẩy cô ấy ra, "Chị Ôn, tôi ở một chỗ đợi chị quá lâu nhưng chị không về, bây giờ chị muốn trở về mà tôi đã đi rồi."

"Chúng ta không thể ở bên nhau nữa. Cuộc đời này chỉ có vậy thôi. Tôi không thể lúc nào cũng nhớ tới chị. Chúc chị hạnh phúc."

Người năm đó bốc đồng không kiềm chế được, Kiều Ý bồng bột đã không còn nữa...

Thẩm Ngôn Khanh xa cách, Ôn Văn xuất hiện, làm tâm trạng Kiều Ý trở nên khó chịu và lộn xộn, cô chỉ có thể dùng công việc để làm tê liệt bản thân.

Tôi không quan trọng như em tưởng tượng.

Kiều Ý nhai đi nhai lại lời nói của Thẩm Ngôn Khanh, tôi không quan trọng như em tưởng tượng.

Kiều Ý không ngờ rằng mình sẽ có mùa xuân cho sự nghiệp lần thứ hai, khi việc quay phim hoàn thành và chuyến lưu diễn quảng bá toàn quốc bắt đầu, Kiều Ý thường xuyên xuất hiện trước màn ảnh.

Khi cô trở lại thành phố S đã là hai tháng sau, sau đợt quảng bá phim thứ ba, cuối cùng cô cũng có cơ hội hít thở và chuẩn bị cho buổi chiếu ở thành phố S.

Kiều Ý đặt rất nhiều kỳ vọng vào bộ phim này, trong quá trình quay phim, đoàn làm phim luôn bàn bạc xem có cần quay lại hay không, lần này sẽ là bước ngoặt.

Khi xe đi qua đại lộ Tân Giang của thành phố S, Kiều Ý mặc kệ sự ngăn cản của Kate, cô khăng khăng muốn xuống xe.

Lúc này đã là đầu thu, còn sót lại chút hơi thở của mùa hè, Kiều Ý vịn vào lan can, trên sông vẫn còn có chiếc thuyền nhỏ quen thuộc.

Cô ấy từng hét lên điên cuồng ở đây: "Tôi hy vọng người tôi thích cũng thích tôi."

Nhưng bây giờ cô không còn nhiệt tình như ban đầu nữa.

Làm sao hiện thực có thể đẹp như tưởng tượng?

ã hai tháng cô không liên lạc với Thẩm Ngôn Khanh, thời gian trôi qua, dường như giữa hai người không có chủ đề gì. Kiều Ý không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào, nếu mối quan hệ của họ không có kết quả thì thà kết thúc càng sớm càng tốt...

Một cặp vợ chồng trẻ bên bờ sông đã nhận ra Kiều Ý, cô vui lòng ký tặng và chụp ảnh với họ. Sau đó nhìn họ mười ngón tay đan và nhau rời đi, chỉ muốn một tình yêu đơn giản như vậy là khó lắm sao?

Thẩm Ngôn Khanh rất bận, Kiều Ý cũng rất bận, bận đến mức không có thời gian gặp mặt nhau.

Cô gặp lại Thẩm Ngôn Khanh ở Sâm Văn, cô ấy vẫn đi giày cao gót hơn mười centimet, giống như một nữ hoàng, có hơn chục người đi theo phía sau, khi đi ngang qua Kiều Ý, cô ấy ngừng lại nói một câu: "Đã trở lại."

Kiều Ý mặt không cảm xúc gì gật đầu, thái độ lạnh lùng này khiến người xem đủ loại bất mãn.

Mọi người bắt đầu bàn tán rằng nữ diễn viên họ Kiều nào đó gần đây lên vài hot search, ngay cả sếp lớn cũng không để vào mắt.

Vào ngày công chiếu, công ty lấy danh nghĩa Kiều Ý bao mười rạp chiếu phim lớn nhất thành phố S, người quen biết hay không quen biết đều tới, tất cả đều có kịch bản trước.

Với tư cách là nhà tài trợ tài chính, đương nhiên Thẩm Ngôn Khanh cũng tới, nhưng lại có một vị khách không mời mà đến.

Bộ phim vẫn chưa bắt đầu.

Kiều ngồi ở ghế 6, hàng 7, sảnh A, dì Băng ngồi bên cạnh đang ăn bỏng ngô thì có chuyện đáng xấu hổ xảy ra.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Mỗi âm tiết gần như vang lên cùng lúc, Kiều Ý tay vẫn cầm bỏng ngô ngẩng đầu lên, một người là Thẩm Ngôn Khanh và người còn lại là Ôn Văn.

Vì chuyện trước đây của Kiều Ý, dì Băng không thích Ôn Văn, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, người phụ nữ này quá mưu mô, luôn giở trò đồϊ ҍạϊ với Kiều Ý.

Ôn Văn rất có địa vị, trước khi vào phòng chiếu còn có mấy phóng viên đi theo, cô ấy cũng không quan tâm, bây giờ lại ước gì có chuyện để nói.

"Tiểu Thẩm, ngồi ở đây."

Thái độ của dì Băng hôm nay tích cực hơn những gì Kiều Ý tưởng tượng, bà nhiệt tình kéo Thẩm Ngôn Khanh ngồi bên cạnh Kiều Ý.

Thẩm Ngôn Khanh ngồi xuống, để lại Ôn Văn đứng một mình không ai để ý, bị bỏ lại cũng không dễ chịu. Bộ phim sắp bắt đầu, Ôn Văn đành phải tức giận tìm một chỗ trống ngồi xuống, cách Kiều Ý hai hàng ghế.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhưng Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy giữa cô ấy và Kiều Ý cách cả ngọn núi, cô ấy quay đầu thấy góc nghiêng của Kiều Ý rất đẹp, lúc này mới nhận ra cả hai đã lâu không gần gũi nhìn ngắm đối phương.

Khi đèn tắt, mọi thứ trở nên tối đen và đường nét khuôn mặt của Kiều Ý cũng biến mất trong bóng tối.

Thẩm Ngôn Khanh cảm giác Kiều Ý đang cố tình xa lánh cô ấy, cô ấy nhích lại gần Kiều Ý nhưng Kiều Ý lại tiến về phía dì Băng.

Tuy rằng ánh mắt dán chặt vào màn hình, nhưng sự chú ý của Kiều Ý lại đặt lên người Thẩm Ngôn Khanh, cô máy móc đưa từng bắp rang vào miệng, vừa nhai vừa ăn...

"Tôi cũng muốn ăn."

Thẩm Ngôn Khanh khẽ nói vào tai cô.

Kiều Ý dừng một chút, tay dừng lại ở bịch bắp rang, lúc này cô cảm nhận được có một bàn tay phủ lên mu bàn tay mình.

Thẩm Ngôn Khanh không phải đi lấy bắp rang, mà là bắt lấy tay cô.

"Con đi vệ sinh." Kiều Ý quay sang nói với dì Băng, sau đó đứng dậy, nắm tay Thẩm Ngôn Khanh kéo kéo, ý bảo cùng nhau đi ra ngoài.

Thẩm Ngôn Khanh hiểu ý.

"Tôi đói, cùng tôi đi ăn tối đi."

Thẩm Ngôn Khanh dẫn cô đến một nhà hàng tây, một bữa tối tiêu chuẩn dưới ánh nến. Đây là điều mà Kiều Ý luôn mơ ước, nhưng hiện tại Kiều Ý không cảm nhận được sự lãng mạn, chỉ là cúi đầu im lặng cắt bít tết.

Món bít tết ở nhà hàng này được làm vừa chín vừa tái, lại ngập nước, Kiều Ý đã lâu không ăn nhiều như hôm nay.

"Ăn từ từ thôi."

"Ừm."

Kể từ khi Kiều Ý trở lại thành phố S, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy cô đã thay đổi, "Tiểu Ý, có thể chúng ta cần nói chuyện."

"Đi ngồi thuyền nhỏ đi..." Kiều Ý buông dao nĩa trong tay nhìn Thẩm Ngôn Khanh, "Em muốn ngồi cái kia."

Bầu trời nhiều mây, không thấy trăng, hôm nay ven sông rất ít người, có lẽ là bởi vì của thời tiết u ám, cũng có thể do trời sắp mưa.

Kiều Ý tự nhiên nắm lấy cánh tay của Thẩm Ngôn Khanh, cô nhắm mắt lại tựa đầu vào vai cô ấy rồi chậm rãi bước đi.

Toàn bộ bầu không khí giống như thời tiết tối nay, buồn tẻ nhưng dường như có điều gì đó sắp xảy ra.

"Em sao vậy?"

Thẩm Ngôn Khanh đưa tay vuốt thẳng mái tóc của cô bị gió thổi bay sau tai, động tác rất nhẹ nhàng.

"Ngồi thuyền." Kiều Ý chỉ vào mặt sông.

Khác với lần đầu, lần này trên sông không có cặp tình nhân nào, chỉ có Kiều Ý và Thẩm Ngôn Khanh.

Kiều Ý kéo Thẩm Ngôn Khanh ngồi xuống, thuyền lắc lư, Kiều Ý không lo lắng gì cả, chỉ vòng tay qua eo Thẩm Ngôn Khanh, tựa vào ngực cô ấy, áp tai vào tim cô ấy.

Mỗi đêm người ta đều thả đèn Khổng Minh, không biết những chiếc đèn đó mang theo những lời chúc kỳ quái gì.

Cảnh sông rất đẹp, ngắm một lúc, vậy mà Kiều Ý vừa ôm Thẩm Ngôn Khanh mà giờ đã ngủ rồi.

"Dì ơi, Kiều Ý đang ở cạnh cháu, vâng, dì không cần lo lắng."

Kiều Ý bị tiếng nói chuyện điện thoại của Thẩm Ngôn Khanh đánh thức, buổi công chiếu kết thúc lại không thấy bóng dáng Kiều Ý, dì Băng sốt nên gọi cho cô ấy.

"Em mệt không? Tôi đưa em về nghỉ ngơi."

Kiều Ý dụi dụi mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô ngơ ngác ngồi ở ghế phụ, quên thắt dây an toàn, Thẩm Ngôn Khanh bèn giúp cô thắt đây an toàn.

"Rốt cuộc em sao vậy?" Thẩm Ngôn Khanh nhăn mày, cô ấy không lập tức lùi lại mà tiếp tục dán vào Kiều Ý gặng hỏi.

Cô ấy không biết Kiều Ý đang suy nghĩ hay lo lắng điều gì.

Kiều Ý quay đầu lại không nói một lời, khi khoảng cách giữa hai người chưa đầy năm centimet, cô đưa tay móc vào cổ Thẩm Nghiên Thanh, hôn lên môi cô ấy...

Mυ"ŧ, liếʍ, gặm, cắn, lực độ càng lúc càng lớn.

Thẩm Ngôn Khanh nhắm mắt lại đáp lại cô, sau đó chậm rãi dùng tay ôm mặt cô nhưng lại chạm vào chất lỏng ấm áp...