Chương 50: Không có kết quả

Khóc.

Nước mắt của Kiều Ý trượt xuống khóe mắt và chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Ngôn Khanh.

Thẩm Ngôn Khanh cảm nhận được tâm tình không ổn định của Kiều Ý liền mở mắt đẩy cô ra.

Kiều Ý không hài lòng với sự phản kháng của Thẩm Ngôn Khanh, cô vẫn nhắm nghiền mắt, cau mày, cánh tay ghì chặt Thẩm Ngôn Khanh, cô há miệng đưa lưỡi tiến vào khoang miệng cô ấy, tiến hành trận tàn sát mới.

Giống như hôn lưỡi để phát tiết nên Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy không thoải mái, cô ấy không thể dung túng cho Kiều Ý rồi dùng sức đẩy ra.

"Kiều Ý!"

Bởi vì hai người đều dùng sức mυ"ŧ vào nên môi cả hai đều ướŧ áŧ đỏ tươi, Kiều Ý cắn môi dưới sau đó dựa người lên ghế, hơi thở vẫn gấp gáp chưa kịp bình phục.

Kiều Ý vừa thở hổn hển vừa dùng tay quệt nước mắt trên mặt.

"Ngôn Khanh, chúng ta chia tay đi."

Lau nước mắt cũng vô ích, bây giờ có ngăn thì nước mắt vẫn chảy xuống, cô mặc kệ. Cho dù không soi gương, Kiều Ý cũng có thể đoán được bây giờ nhìn cô buồn cười đến mức nào.

Tay Thẩm Ngôn Khanh siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, khớp tay vì nắm chặt mà trắng bệch, cô ấy đã có dự cảm ngày này sẽ sớm tới.

Nhưng khi Kiều Ý nói "chia tay", trong lòng cô ấy như có thứ gì bị rút ra.

"Tại sao?"

Thẩm Ngôn Khanh quay đầu nhìn vào đôi mắt vì khóc mà đỏ hoe của Kiều Ý.

Kiều Ý hít mũi, "Chị còn nhớ buổi tối ngày đó không? Chúng ta đứng ở công viên trên quảng trường thả đèn Khổng Minh, chị nói... Chúng ta có thể thử xem, cho nên tới bây giờ mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ là một loại nếm thử, đúng không?"

"Tiểu Ý, cảm giác an toàn là tự mình cho mình, em đừng nghĩ bậy bạ được không?"

Thẩm Ngôn Khanh ân cần, dịu dàng, xinh đẹp, giàu có và gần như hoàn hảo, nhưng Kiều Ý lại không có được thứ cô cần nhất từ cô ấy, một lời hứa hẹn.

Hơn một lần Kiều Ý đã đề cập đến việc hẹn hò với Thẩm Ngôn Khanh, thứ cô để ý không phải câu trả lời mà là thái độ của cô ấy, có lẽ Thẩm Ngôn Khanh vốn dĩ không hề nghĩ tới chuyện muốn công khai, có lẽ ngay từ khi bắt đầu thì đoạn tình cảm này chỉ có cô là tình nguyện.

Kiều Ý quật cường mà ngăn tay Thẩm Ngôn Khanh, không cho cô ấy lau nước mắt giúp cô, cuối cùng nói ra lời cô muốn nói nhất: "Em không suy nghĩ lung tung, đây là sự thật. Chị đã bao giờ nghĩ con đường sau này của chúng ta sẽ như thế nào chưa? Chị chưa hề..."

"Từ khi bắt đầu cũng chỉ là thử xem mà thôi, cho nên có kết quả hay không có ích gì? Đến khi đó cùng lắm thì một câu chia tay..."

"Kiều Ý!" Thẩm Ngôn Khanh cũng nổi giận, cô ấy lăn lộn trên thương trường nhiều năm chưa bao giờ để lộ vui mừng trên mặt, nhưng Kiều Ý thường xuyên có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy chỉ bằng một biểu cảm hoặc một lời nói, "Hiện tại người nói chia tay là em."

Kiều Ý cười khổ, "Hà tất phải để ý là ai nói, dù sao chúng ta cũng sẽ không có kết quả, chẳng lẽ chị cảm thấy chúng ta có thể ở bên nhau cả đời sao?"

Nếu Thẩm Ngôn Khanh trả lời "Sẽ", cho dù là giả thì Kiều Ý cũng sẽ tốt hơn chút nhưng Thẩm Ngôn Khanh im lặng.

"Chị nói em không phải tất cả của chị, chị cũng chẳng phải toàn bộ của em, vậy nhân lúc chúng ta còn có thể giải thoát cho nhau, cứ vậy mà kết thúc đi." Kiều Ý hít một hơi thật sâu, cô không nặng không nhẹ nói tiếp, "Từ giờ trở đi, Thẩm tổng, chị vẫn là sếp tổng lớn, em là diễn viên của em."

Một câu Thẩm tổng giống như kim đâm vào lòng, đây là cảm giác Thẩm Ngôn Khanh chưa bao giờ có.

Kiều Ý run rẩy đẩy cửa xuống xe, cô chuẩn bị xuống xe, ngay khi giày chuẩn bị chạm lên mặt đất, Thẩm Ngôn Khanh giữ chặt cổ tay cô. Trong giọng nói của cô ấy có phần như ra lệnh, "Tôi không đồng ý, em là vô vớ gây rối."

"Hai tháng, ngay cả khi chúng ta không gặp mặt, không liên lạc cũng vẫn tốt đó thôi. Lâu hơn một chút chị cũng sẽ quên em, em chẳng qua chỉ là đồ vật nhỏ nhoi phụ thuộc vào chị mà thôi, chị có cũng được mà không có cũng được."

Những lời cô nói nửa giận nửa thật, cô thực sự không biết mình chiếm vị trí gì trong lòng Thẩm Ngôn Khanh.

"Từ trước tới giờ em đều không tin tưởng tôi." Thẩm Ngôn Khanh muốn bắt lấy cô nhưng lại nắm trượt, Kiều Ý xuống xe đi rồi.

Cô lê bước chân nặng nề rời đi, Kiều Ý thừa nhận bản thân ích kỷ đoạt trước lời "chia tay" của Thẩm Ngôn Khanh, bởi vì cô sợ hãi cảm giác bị vứt bỏ.

Tối nay cô nói như vậy là vì muốn cân nhắc sức nặng của mình trong lòng Thẩm Ngôn Khanh nhưng cuối cùng... Đi lâu như vậy cũng không thấy Thẩm Ngôn Khanh đuổi theo.

"Thẩm Ngôn Khanh, em thật sự chỉ là một phụ phẩm trong cuộc đời chị sao..."

Kiều Ý sờ lên chiếc vòng trên cổ cảm thấy chua xót, chua đến muốn khóc, chủ động nói chia tay cũng không nhất định có thể toàn thân mà lui, giống như cô.

Trong xe chỉ còn lại một mình Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy khoanh tay ấn vào vô lăng, nghiêng người về phía trước, tựa trán vào cánh tay, cảm thấy bối rối.

Sự bất cần chỉ là vẻ bề ngoài, Kiều Ý so với mọi người đều tinh tế hơn nhiều, Thẩm Ngôn Khanh chỉ nghĩ cho cô thời gian bình tĩnh nhưng không ngờ lại chờ tới kết quả này. Cô ấy thậm chí không biết từ khi nào Kiều Ý có ý niệm chia tay.

"Số máy bạn gọi hiện đang có cuộc gọi..."

Thẩm Ngôn Khanh bấm đi bấm lại số đó.

Kiều Ý cúp máy hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tắt điện thoại.

"Người dùng mà bạn gọi đã tắt điện thoại."

...

"Nếu em muốn chia tay, hãy cho tôi một lý do chính đáng."

Gửi tin nhắn xong, Thẩm Ngôn Khanh ném điện thoại sang một bên, cô ấy đỡ trán, thậm chí còn không nhận ra chính mình. Chưa từng có ai từ chối cô ấy như thế này, mà cô cũng không giống như người sẽ đi giữ người khác lại.

Có lẽ vì câu nói "tôi yêu em" đầu tiên đã trao cho Kiều Ý, nên cô ấy không muốn cứ vậy buông tay.

Cô ấy không tư cách nói Kiều Ý ích kỷ, bởi vì cô ấy còn ích kỷ hơn Kiều Ý, cô ấy coi tình yêu của Kiều Ý như một thói quen và coi mọi thứ là đương nhiên, nên cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Kiều Ý sẽ chủ động chấm dứt mối quan hệ này, chưa bao giờ.

Lỗi là do cô ấy quá tin tưởng Kiều Ý mà Kiều Ý lại không tin tưởng cô ấy.

Điện thoại reo lên, không phải Kiều Ý.

Thẩm Ngôn Khanh có chút mệt mỏi nghe điện thoại, An Bạch lại nói nhảm rất nhiều, khiến cô ấy càng khó chịu.

"Bây giờ cậu có thời gian không?"

"Có..."

"Tới đây uống rượu với mình."

Nếu không phải vì tình chị em sâu đậm, An Bạch cũng không đến mức hơn nửa đêm mà chạy đến chỗ Thẩm Ngôn Khanh, hôm sau cô còn bay ra nước ngoài.

An Bạch cho rằng chính mình hoa mắt.

Bên trong có một đống chai rượu rỗng, Thẩm Ngôn Khanh đang ngồi dưới đất uống vodka, đây là lần đầu tiên An Bạch nhìn thấy bộ dáng cô ấy chật vật như vậy.

"Cậu tới rồi." Thẩm Ngôn Khanh lắc lư thân mình đứng lên, tóc xõa và có chút lộn xộn, cô ấy dùng tay vén tóc lại nói với An Bạch: "Ngồi..."

Nhìn dáng vẻ lắc lư của cô ấy, cũng may An Bạch nhanh tay nhanh chân nếu không Thẩm Ngôn Khanh đã ngã ra đất.

"Cậu sao vậy?" An Bạch thực sự sợ hãi, cô thắc mắc có phải dây thần kinh của Thẩm Ngôn Khanh sai vị trí hay không, sau đó liền cướp ly rượu trong tay cô ấy, "Biết cậu uống được nhiều, nhưng đừng uống như vậy chứ!"