Chương 38: Tiếp tục tán tỉnh

Nói yêu một người cần bao nhiêu dũng khí?

Tuy rằng Kiều Ý luôn thích treo câu "em thích chị" trên miệng, nhưng tuyệt nhiên cô chưa từng nói ra ba chữ "em yêu chị".

Thẩm Ngôn Khanh sẽ không dễ dàng nói yêu, cô ấy cảm thấy đó sẽ là hứa hẹn cả đời của hai người, cô ấy cũng không thích nghe người khác dễ dàng nói yêu, Thẩm Ngôn Khanh đã hơn một lần nghe được câu "anh yêu em".

Cô ấy được nhiều người cả nam lẫn nữ tỏ tình, đối với Thẩm Ngôn Khanh mà nói thì Kiều Ý chính là người đặc biệt nhất.

"Thẩm Ngôn Khanh, em yêu chị."

Đó là một lời tỏ tình đơn giản, không có gì đặc biệt, nhưng lại rất chân thành, Thẩm Ngôn Khanh không những không chán ghét mà còn có chút cảm động trong lòng.

"Em yêu chị" cùng với một cái ôm vừa ám muội vừa ấm áp, lần đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh nhắm mắt hưởng thụ, trong khoảnh khắc đó, cô ấy thậm chí đã muốn Kiều Ý nói thêm vài lần.

Chưa từng có ai khiến cô ấy rung động như vậy, một câu "em yêu chị" khiến tim ô run lên.

"Em yêu chị..."

Kiều Ý lại nói một lần, cô không có thuật đọc tâm nhưng lúc này lại vô cùng ăn ý với suy nghĩ của Thẩm Ngôn Khanh, đối phương muốn nghe, cô cũng muốn nói.

"Ừm..."

Trong xe chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người hôn nhau, nghe âm thanh đó có thể cảm nhận được sự quấn quýt nồng nàn của môi và lưỡi của họ...

Kiều Ý hôn lên sườn mặt của Thẩm Ngôn Khanh trước, sau đó chậm rãi tới môi của cô ấy.

Vừa mới bắt đầu Thẩm Ngôn Khanh hơi thất thần, vì cô ấy đang nghĩ tới lời Kiều Ý nói: Chỉ có một mình em duy trì đoạn tình cảm này...

Kiều Ý mổ nhẹ vào môi Thẩm Ngôn Khanh, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, chậm chạm chưa hôn lên, cô dùng ánh mắt mong chờ để nói: Em muốn hôn chị, chị có thể đáp lại em không?

Hơi thở của cô rất gần, Thẩm Ngôn Khanh nhắm hai mắt cũng cảm nhận được, khi cô ấy chậm rãi mở mắt thì đối diện với ánh mắt tràn ngập khát cầu của Kiều Ý.

Mọi thứ đều rõ ràng khi ánh mắt chạm nhau.

Kiều Ý hồi hộp, cô lần nữa ôm mặt Thẩm Ngôn Khanh rồi bình tĩnh hôn cô ấy, đây là nụ hôn cực kỳ thuần khiết.

"Em muốn hôn chị." Kiều Ý dán sát vào môi Thẩm Ngôn Khanh mà nói, tuy rằng đã dán lên nhưng hiển nhiên cô nói "hôn" không chỉ đơn giản như vậy. "Em có thể... Hôn chị không?"

"Bây giờ chẳng phải... A..."

Thẩm Ngôn Khanh liếc cô, coi như cô ấy cam chịu. Kiều Ý lợi dụng lúc cô ấy mở miệng nói liền dùng sức chặn môi cô ấy lại, lập tức đưa lưỡi vào dò xét, liền mạch lưu loát.

Giờ khắc này, tất cả đều mặc kệ, cô chỉ muốn hưởng thụ.

Thẩm Ngôn Khanh thỏa mãn yêu cầu tự tung tự tác của môi lưỡi Kiều Ý, đoạn tình cảm này em không phải một mình duy trì... Cô chậm rãi đưa tay ôm Kiều Ý, bắt đầu chiếm quyền chủ động của nụ hôn này.

Quả nhiên là hai người phối hợp với nhau mới có thể đạt được hiệu quả hôn môi tốt nhất.

"Ưʍ..."

Kiều Ý ngửa đầu, hai má đỏ ửng, Thẩm Ngôn Khanh hôn cô, vậy mà cô lại hưởng thụ cảm giác bị động này, cô nguyện ý dâng hết thảy giao cho người ấy, tiết tấu nụ hôn chậm đi, trở nên lâu hơn.

Đó là nụ hôn vô cùng dịu dàng, Kiều Ý nép vào ngực Thẩm Ngôn Khanh cũng nhẹ nhàng đáp lại cô ấy, tiết tấu chậm lại, Kiều Ý rong ruổi trong ngọt ngào không thể dừng lại, bây giờ chỉ muốn ôm chặt vào người ấy, muốn hôn sâu hơn...

Có thể là đầu óc bị cuốn đi, tay Kiều Ý không tự chủ được mà... Không thể khống chế.

Tay phải hướng tới bên hông Thẩm Ngôn Khanh, dọc theo eo cô ấy chậm rãi vuốt lên trên, khi lướt qua bộ ngực mềm mại của cô ấy, cơ thể cô như bốc cháy...

Miệng lưỡi khô khốc, không thể nhịn được sự dao động trong lòng, Kiều Ý vừa duy trì nụ hôn với Thẩm Ngôn Khanh, vừa dùng tay phải cởi cúc áo cô ấy, hôm nay cô ấy mặc sơ mi trắng, chính là chiếc sơ mi trắng mà Kiều Ý thích nhất.

Chiếc thứ nhất, chiếc thứ hai...

Chạm tới xương quai xanh của cô ấy, lòng bàn tay Kiều Ý lưu luyến nán lại ở cổ người ấy.

Cởi chiếc cúc thứ ba, Kiều Ý rời khỏi đôi môi người ấy, sau đó vùi đầu xuống cần cổ thon dài, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, nhưng ngón tay vẫn linh hoạt cởi cúc áo người ấy...

Chiếc cúc thứ tư.

Từ đôi môi nóng bỏng của người ấy đi xuống, xương quai xanh quyến rũ đến mức Kiều Ý không khỏi vươn lưỡi liếʍ nó.

"Tiểu Ý..."

Hai người tuy rằng vừa hôn nhau say đắm nhưng Thẩm Ngôn Khanh vẫn còn tỉnh táo, Kiều Ý đang định cởi chiếc cúc thứ năm thì Thẩm Ngôn Khanh đã nắm lấy tay cô.

"Ngoan ngoãn một chút, đây là trong xe..."

Thẩm tổng vừa thở dốc vừa nói, đây đúng là "sự quyến rũ" lớn nhất đối với Kiều Ý, cô không muốn đêm nay kết thúc như thế này.

"Khanh Khanh, tối nay... Em muốn về nhà với chị."

Mặc dù mặt Thẩm Ngôn Khanh đỏ bừng nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh cài cúc áo, "Không được."

Hả? Chuyện này có thể kết thúc đột ngột vậy sao? Trong lòng Kiều Ý ngứa ngáy, nhưng hiện tại Thẩm Ngôn Khanh không hề để ý chút nào mặc dù vừa rồi cô ấy cũng hưởng thụ nó.

"Ngày mai em phải đi rồi, đêm nay em muốn ở bên chị, em muốn được ngắm chị nhiều hơn..."

Ngắm chị nhiều hơn, ôm chị nhiều hơn, sờ chị nhiều hơn, hôn chị lâu hơn... Tốt nhất là có thể ngủ với chị lâu hơn!

Thẩm Ngôn Khanh biết ngày mai cô phải tới thành phố Y cho nên hôm nay hẹn cô ra ngoài, bởi vì... Hai người có thể sẽ rất lâu không được gặp nhau.

"Ngày mai Kate sẽ đi đón em, nghỉ ngơi sớm một chút." Nhìn thời gian đã không còn sớm, "Nếu không trở về dì sẽ lo lắng."

"Khanh Khanh, chị thật sự không muốn giữ em lại... ở cùng với chị sao?" Kiều Ý buồn bã cau mày, giả vờ đáng thương.

Kiều Ý đột nhiên nghĩ tới một chiêu, tiền trảm hậu tấu, vì thế cô buông Thẩm Ngôn Khanh ra rồi ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh gọi điện thoại cho dì Băng.

"Mấy giờ rồi con không biết đường về hả?!"

"Dì Băng, vì ngày mai phải chạy show, cho nên đêm nay phải đi luôn, dì không cần lo cho con đâu."

"Sao lại..."

Kiều Ý vội vàng tắt điện thoại, sau đó mếu máo nói với Thẩm Ngôn Khanh: "Bây giờ em không thể về nhà, Khanh Khanh, chị thật sự không thể thu em về nhà sao?"

Chơi ranh thế à?

Thẩm Ngôn Khanh cầm điện thoại, "Một cuộc điện thoại của tôi có thể để Kate lập tức đưa em về."

Dùng bất biến ứng vạn biến, Kiều Ý mỉm cười nói: "Chị chắc chắn sẽ không gọi đâu mà."

"Em tự tin vậy hả?"

Không trả lời, dùng hành động chứng minh, Kiều Ý rất thích nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của Thẩm Ngôn Khanh.

Vì thế cô đột nhiên kéo tay cô ấy để Thẩm Ngôn Khanh ngã về phía mình, Kiều Ý hôn lên môi cô ấy.

Đây là cuộc chiến không thể dễ dàng kết thúc.

Thẩm Ngôn Khanh muốn dùng tay đẩy cô ra, cách bộc lộ tình cảm này của Kiều Ý khiến cô ấy không kịp thích ứng, quả nhiên tuổi trẻ thích dùng hành động thể hiện.

Nhưng cô ấy không đẩy nổi, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, Thẩm Ngôn Khanh biết đây là phương thức biểu đạt tình yêu của Kiều Ý, cô ấy sự đẩy ra thì sẽ khiến Kiều Ý tổn thương...

Kiều Ý dùng một tay ôm cổ Thẩm Ngôn Khanh, một tay phủ lên mu bàn tay của cô ấy, Thẩm Ngôn Khanh nhẹ nhàng buông tay, điện thoại rơi xuống. Ngón tay Kiều Ý lần theo khe hở giữa các ngón tay cô ấy rồi siết chặt lại. Nụ hơn sâu hơn, tay cũng nắm chặt hơn.

"Chị không muốn để em đi... đúng không?" Kiều Ý dùng chóp mũi cọ vào vành tai cô ấy, nhẹ nhàng thổi khí.

Cho dù luyến tiếc, Thẩm Ngôn Khanh cũng không thừa nhận, chẳng lẽ giữa hai người yêu nhau nhất định phải nói điều này ra ngoài miệng hay sao, đây là tình thú kiểu gì vậy.

"Em... Em đang đùa kiểu gì vậy?!" Thẩm Ngôn Khanh run lên vì Kiều Ý đã ngậm vành tai cô, "Em còn như vậy thì xuống xe ngay đi."

"Thôi mà. Em không đi! Em muốn ở cùng với chị!" Kiều Ý tuy mạnh miệng nhưng cũng thu lại hành vi cơ mà vẫn ôm cô ấy không buông.

Thẩm Ngôn Khanh hết cách với cô, "Em như vậy tôi lái xe kiểu gì? Ngồi nghiêm chỉnh, thắt chặt đai an toàn."

Lần thứ hai vào nơi ở của cô ấy, chuyện xảy ra mấy tháng trước vẫn còn rõ ràng.

Ngày đó cả người Kiều Ý ướt đẫm, vô cùng chật vật, có thể từ lúc Thẩm Ngôn Khanh đưa cô về nhà, cô đã yêu Thẩm Ngôn Khanh.

Trong lúc Thẩm Ngôn Khanh mở cửa, Kiều Ý tiến lên ôm eo cô ấy, dựa đầu vào vai cô ấy.

"Em biết là chị sẽ không mặc kệ em mà!"

"Đi vào rồi nói."

Thẩm Ngôn Khanh đã đoán được cô ấy dẫn sói vào nhà, gọi Kiều Ý là sói cũng không quá đáng.

"Tôi mệt rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, em biết phòng tắm ở đâu chứ?"

Mở tủ quần áo liền thấy có vài bộ quần áo mới, Thẩm Ngôn Khanh cũng không rõ cô ấy chuẩn bị khi nào, chẳng lẽ trước đó cô ấy đã dự liệu trước Kiều Ý sẽ còn tới nơi này qua đêm?

Tất cả chỉ là trùng hợp thôi.

Kiều Ý không chỉ biết phòng tắm ở đâu, cô còn biết phòng ngủ của Thẩm Ngôn Khanh ở chỗ nào! Cho nên sau khi tắm ở dưới lầu liền lén lút đi vào phòng ngủ của cô ấy, sau đó lại chui vào trong chăn...

Giường của Ngôn Khanh quả nhiên vừa mềm vừa thơm, lại còn ấm áp nữa.

Một lát sau Thẩm Ngôn Khanh mới tắm rửa ra ngoài, cô ấy không biết trong chăn đang có "quà bất ngờ" chờ cô ấy...

Vừa mới nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Kiều Ý có một loại xúc động muốn vọt vào trong, bây giờ lại nghe thấy tiếng Thẩm Ngôn Khanh sấy tóc lại không nhịn được mà thò đầu ra nhìn.

Dáng người của Thẩm tổng thật tốt!

Chờ, tiếp tục chờ.

Thẩm Ngôn Khanh còn ngồi trước gương bôi dưỡng da, Kiều Ý chờ sắp mòn con mắt, cuối cùng mơ màng buồn ngủ, đôi mắt ngái ngủ nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình.

Không xa cũng không gần nhưng đủ để nhìn rõ, Kiều Ý đang ngái ngủ bỗng tỉnh táo ngay khi Thẩm Ngôn Khanh cởi khăn tắm ra!

Chỉ nhìn từ bên cạnh, Kiều Ý đã bị mê hoặc bởi đường cong tuyệt mỹ, vẻ đẹp nằm trong mắt kẻ si tình và Thẩm Ngôn Khanh gần như hoàn hảo! Kiều Ý lại thò đầu ra nhìn Thẩm tổng thay đồ ngủ.

Thẩm Ngôn Khanh thay một bộ váy ngủ bằng lụa, quay người liền nhìn thấy Kiều Ý nằm trên giường, "Em... Sao em lại ở đây..."

Trước đó chẳng phải đã chỉ phòng cho em ấy rồi sao?

"Còn nữa, sao em không lên tiếng, vừa rồi..."

Vừa rồi tắm rửa thay quần áo lâu như vậy cũng không nói tiếng nào, đúng là dẫn sói con vào nhà.

Nếu nói lần đầu là vô tình nhìn thấy, vậy lúc này Kiều Ý chính là cố ý nhìn, Thẩm Ngôn Khanh ngồi trên giường đưa tay véo tai Kiều Ý.

"Nói đi, tiểu sắc quỷ nhà em vào khi nào?"

Tiểu sắc quỷ!

Kiều Ý thích nghe lời này, "Chị gọi em là tiểu sắc quỷ, vậy em cho chị xem!"

Kiều Ý trực tiếp ra khỏi ổ chăn, hung mãnh vồ tới Thẩm Ngôn Khanh sau đó ngửi mùi trên cơ thế cô ấy, hương vị quen thuộc.

"Em... Sao em không mặc áo ngủ!?"

Thân thể trần trụi của Kiều Ý lộ ra, "Em thấy nóng nên cởi ra rồi."