Chương 37: Trong lòng có em

Hoá ra là tự mình đa tình, Thẩm Ngôn Khanh căn bản không hỏi mình trưa nay ăn gì, mà chị ấy hỏi tiểu quỷ phía sau.

Cái gì mà thế giới hai người, cơm tây lãng mạn chứ, toàn bộ không có, chỉ có đứa bé kia là được ăn no ngon miệng mà thôi.

Giữa trưa tìm thấy một nhà hàng dành cho trẻ em.

Tiểu Nhược hình như nhận ra ánh mắt không mấy thân thiện của mẹ Kiều Kiều, vì thế cô bé kéo tay Thẩm Ngôn Khanh và đi sau lưng mẹ Thẩm Thẩm.

Thẩm Ngôn Khanh: "Em doạ con bé làm gì?"

"Em nào có."

Kiều Ý tiến lên nắm một tay khác của Tiểu Nhược, xoa đầu cô bé, "Tiểu quỷ, có nhớ mẹ không?"

"Hừ..." Tiểu Nhược lắc đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, cô bé tránh thoát khỏi tay Kiều Ý rồi chạy trốn ra sau lưng Thẩm Ngôn Khanh, vậy mà lại tức giận.

Một lớn một nhỏ này, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau.

"Mẹ nhớ con, tới đây mẹ ôm một cái." Kiều Ý không khỏi phân trần, cô cúi đầu về phía trước bế Tiểu Nhược lên, cô đưa cho cô bé một viên kẹo, "Ăn sô cô la trước được không?"

"Con muốn thật nhiều..." Tiểu Nhược giang hai tay thể hiện ý muốn cô mình, như vậy làm hai người bật cười.

"Được rồi, cho con nhiều thật nhiều nhé."

Thẩm Ngôn Khanh đứng đằng sau nhìn hai người nói chuyện, tự xưng là "mẹ" mà lại cướp kẹo của đứa nhỏ, em ấy như đứa trẻ to xác vậy.

"Khanh... Chị ơi..."

Ở nơi công cộng Kiều Ý không dám gọi quá lộ liễu, đến lúc đó Thẩm Ngôn Khanh sẽ không để ý đến cô.

"Đi chứ."

Kiều Ý một tay ôm Tiểu Nhược, tay trái vươn ra nắm tay Thẩm Ngôn Khanh, trong mắt có đủ loại hạnh phúc "dìu trẻ dắt già". Bởi vì Tiểu Nhược sẽ chủ động ôm cổ, Kiều Ý không phí quá nhiều sức để bế cô bé.

Kiều Ý nắm tay Thẩm Ngôn Khanh, cố ý dùng sức, quay đầu lại cười với cô ấy, nhớ năm đó chuẩn bị thi nghệ thuật, việc đầu tiên cô làm mỗi ngày khi rời giường là mỉm cười, không quá khi nói thứ cô am hiểu nhất là cười.

Nụ cười không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra cũng là cảnh đẹp khiến người ấy vui vẻ.

"Chị ơi, em đói bụng!" Kiều Ý nắm tay Thẩm Ngôn Khanh chặt hơn, cô làm nũng.

Thẩm Ngôn Khanh trước giờ chưa thấy ai nói xưng hô đứng đắn như vậy thành kiểu không đứng đắn như Kiều Ý. Kiều Ý không chỉ tươi cười xán lạn, ánh mắt cũng vô cùng đúng chỗ, con người đầy các loại mị hoặc, châm ngòi, trêu đùa...

Giả vờ dễ thương, giả vờ trưởng thành, giả vờ gợi cảm. Kiều Ý đã cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của Thâm Ngôn Khanh, nhưng...

Chị nhìn em nhiều hơn một chút khó thế à?!

Tuỳ ý em ấy là được, Thẩm Ngôn Khanh làm như không có chuyện gì nói: "Mắt em làm sao vậy, không thoải mái à?"

Thời khắc đó Kiều Ý thật sự muốn quăng Tiểu Nhược sang một bên, sau đó áp Thẩm tổng lên tường hùng hổi nói: "Em chính là đang tán tỉnh chị đó!"

"Ha ha..." Kiều tiểu thư nhịn không được bật cười.

Thẩm Ngôn Khanh đã quen cô không đầu không đuôi bật cười, ai biết trong đầu cô đang nghĩ gì đâu.

Thời gian ăn cơm trưa, Kiều Ý vẫn có tâm hồn trẻ thơ, tự mình gọi suất ăn cho hai đứa trẻ.

Thẩm Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện mình, đều cúi đầu ăn uống trong im lặng, quả nhiên hai người này rất kiên trì ăn uống.

"Nếu không đủ thì gọi món khác." Thẩm Ngôn Khanh vỗ vào mu bàn tay Kiều Ý, đôi bàn tay bẩn thỉu của cô lại tranh đồ ăn với Tiểu Nhược.

"Em chỉ nếm thử..." Vừa mới chạm tay vào, mu bàn tay trắng nõn của Kiều Ý lập tức đỏ lên, Thẩm Ngôn Khanh bấy giờ mới nhận ra cô ấy đã quá dùng sức.

Kiều Ý nắm chặt tay và duỗi nó ra trước mặt Thẩm Ngôn Khanh, "Đau, đỏ hết lên rồi..."

"Em đáng bị như vậy."

"Thổi cho em đi mà!"

Thẩm Ngôn Khanh đẩy tay cô ta, lại dùng khẩu khí giáo dục trẻ con: "Đừng làm loạn."

"Dạ, chị nói em không nghịch em liền không nghịch, em đều nghe chị."

Lại là 6 tiếng đồng hồ, 360 phút, 21600 giây!

Từ trước tới nay Kiều Ý chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, qua giờ cơm chiều, hai người đưa Tiểu Nhược về cô nhi viện, đứa bé lưu luyến Kiều Ý... Mà cô lại làm mặt quỷ, nội tâm vui sướиɠ.

Nhưng trăm triệu lần cô không nghĩ tới một chuyện, sau khi đưa Tiểu Nhược về thì buổi hẹn hò hôm nay liền kết thúc.

"Thẩm tổng, chị không thể chia cho em một chút tình... Tâm cho em sao?"

Mỗi lần như vậy, Kiều Ý hận không thể lùi lại 20 năm, vì Thẩm tổng đối với trẻ con luôn có một tình yêu đặc biệt, đầy đủ loại che chở săn sóc, Kiều Ý cũng muốn được cô ấy ôm vào ngực, sau đó rướn người lên để cô ấy hôn môi...

"Em tới đây."

Cái gì?

Kiều Ý theo Thẩm Ngôn Khanh lên xe.

"Cho em."

"Dạ?" Kiều Ý không hiểu chuyện gì, cô quên không nhận.

Thẩm Ngôn Khanh ít khi nói lại lần thứ hai: "Cho em, nhìn xem có thích hay không?"

"Vâng." Lúc này Kiều Ý mới nhận hộp vuông kia, cô không thể tin được, "Đây là... Chị tặng em?"

Không thể trách Kiều Ý trì độn vì ngữ khí của Thẩm Ngôn Khanh căn bản không giống như tặng quà cho người khác, giống như là ném cho người ta đồ vật mình không cần.

"Thích chứ... Em thích!"

Kiều Ý kích động đến mức ôm hộp nhỏ vào lòng, sau đó lại cúi đầu hôn lên món bảo bối đang ôm, cô cảm động muốn khóc.

"Em chưa xem liền nói thích?"

"Đồ chị đưa, em tất nhiên thích!"

Kiều Ý hôm nay ăn cơm với cô ấy rất vui vẻ, cô không ngờ rằng sau khi ăn cơm lại được tặng quà, phiền lòng mấy ngày nay cũng tan thành mây khói.

Dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Cho dù chỉ cho em ấy một viên kẹo chắc sẽ còn vui hơn thế này, Thẩm Ngôn Khanh thấy cô rất muốn mở ra, lại coi nó như bảo bối ôm trong lòng, giống như con mèo nhỏ.

"Mở ra nhìn xem."

Được Thẩm tổng cho phép, Kiều Ý cẩn thận mở ra, hóa ra là vòng cổ, một chiếc vòng rất tinh xảo.

"Thích, em thật sự thích!"

"Công việc có thích ứng được không?"

Đổi đề tài có nhanh quá không vậy?

Tâm tư Kiều Ý vẫn còn đặt trên vòng cổ, nào có tâm tình nói chuyện khác, cô tò mò: "Tại sao... Đột nhiên lại tặng vòng cổ cho em?"

Đây vẫn là Thẩm Ngôn Khanh à?

Khi đối phương bị động thì mong cô ấy chủ động, khi cô ấy chủ động... hạnh phúc không nên đến quá đột ngột!

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy nó thích hợp với em."

"Ngôn Khanh..." Kiều Ý không biết nói gì, tại sao cô lại muốn khóc? Sau khi cô gặp Thẩm Ngôn Khanh lại thường xuyên muốn khóc, chỉ muốn khóc cho một mình cô ấy xem, "Chị... Trong lòng chị có em đúng không?"

Thật ra mỗi lần cô khóc Thẩm Ngôn Khanh đều nhớ trong lòng.

Lần đầu tiên là ở phim trường, khóc cũng quật cường; lần thứ hai khi cô ấy đưa cô về nhà, khóc đến mức làm người ta lo lắng; lần thứ ba, khi nói hai người đừng gặp lại, tâm cô như tro tàn.

"Khóc cái gì..." Khi Thẩm Ngôn Khanh đưa giấy ăn tới, Kiều Ý lập tức rơi nước mắt, cô ấy không biết làm gì đành nói: "Giống như trẻ con vậy."

Lại là đang trốn tránh, Kiều Ý chỉ muốn xác minh một chút, nhưng cô phát hiện lần nào Thẩm Ngôn Khanh cũng lảng tránh vấn đề này.

"Trả lời em được không? Em sợ hãi." Kiều Ý nắm chặt tay cô ấy, lúc này cô nhất định phải có đáp án.

Nói thật, Kiều Ý bây giờ không có một chút cảm giác an toàn nào, cô không biết Thẩm Ngôn Khanh đang nghĩ gì, cô ấy luôn đối xử với cô như gần như xa, cô không thích cảm giác lung lay sắp đổ này.

"Em sợ. Em muốn có câu trả lời, em không muốn một mình suy nghĩ mãi vấn đề này, em muốn hiểu chị thêm một chút... Trong lòng chị có em không?"

Nói xong nước mắt lại chảy xuống, thoạt nhìn cô kiên cường hơn người khác nhưng trong thâm tâm vẫn yếu ớt vô cùng.

"Nếu chị cảm thấy phiền phức không thích em cũng không sao, chỉ cần chị nói một câu em lập tức rời đi... Lập tức biến mất khỏi thế giới của chị, coi như không có chuyện gì xảy ra."

Trước giờ Thẩm Ngôn Khanh không nghĩ tới Kiều Ý nghĩ như vậy, hay là nói cô ấy ít khi suy xét cảm thụ của Kiều Ý.

"Tôi khiến em cảm thấy không có cảm giác an toàn như vậy sao?"

Gật đầu, nặng nề mà gật đầu, đây là sự thật.

Kiều Ý nghẹn lại, cô cười khổ rưng rưng mà nói: "Em không đoán được, không biết chị đang suy nghĩ điều gì, thật giống như chỉ có mình em cố gắng duy trì đoạn tình cảm này, em cảm thấy chị..."

Em cảm thấy chị coi em như thú cưng, có phải lúc không vui mới cần tới em để mua vui hay không?

Kiều Ý không nói hết những lời ấy.

"Lòng tôi có em."

"Em cảm thấy chị..." Nghẹn lời, Kiều Ý bị bốn chữ kia chặn lại, cô vẫn cho rằng Thẩm Ngôn Khanh trả lời có lệ, còn ngốc nghếch nói: "Thật ra... Chị không cần như vậy."

"Tôi thích em. Tôi tặng em món đồ này là bởi vì tôi thích em, em hiểu chứ?"

Lời của Thẩm Ngôn Khanh giống như nói với chính mình hơn. Từ đầu đến cuối, cô ấy không hề buông tha bản thân, cô ấy luôn trốn tránh cảm tình của mình với Kiều Ý, cho dù trong lòng hay ngoài miệng đều không muốn thừa nhận.

Nếu không phải Kiều Ý theo đuổi không bỏ, có lẽ cô ấy đã từ bỏ đoạn tình cảm này, lý trí nói cho cô ấy biết hai người không thể ở bên nhau.

Bây giờ Thẩm Ngôn Khanh mới biết được mấy chữ "coi như không có chuyện gì xảy ra" làm tổn thương người khác như thế nào. Giờ đây cô ấy không muốn coi như không có chuyện gì xảy ra nữa, bởi vì Kiều Ý đã hoàn toàn đi vào thế giới của cô ấy, làm sao có thể rút lui nữa đây?

"Kiều Ý..."

Thẩm Ngôn Khanh dùng một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Kiều Ý, lau nước mắt cho cô.

Để em cảm thấy không có cảm giác an toàn là do tôi không đúng.

Gần một chút, gần một chút nữa.

Kiều Ý nhéo góc váy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Thẩm Ngôn Khanh chị ấy muốn làm gì, hôn mình sao? Sao có thể...

Đã hôn rồi.

Kiều Ý vẫn luôn cảm thấy hôn môi với Thẩm Ngôn Khanh như hôn môi với đầu gô, mỗi lần đều là cô ấy chủ động, không hề cảm nhận được một chút đáp lại của đối phương.

Nhắm mắt lại, lại thêm một giọt nước mắt chảy xuống, Kiều Ý không muốn làm gì, chính chị ấy ôm mặt cô, để chị ấy chủ động tới hôn cô.

Quả nhiên, ngay cả cách hôn cũng như người, Thẩm Ngôn Khanh rất khắc chế, chạm nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.

Hai mắt đẫm lệ, Kiều Ý dần dần nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Ngôn Khanh.

"Tiểu Ý, từ hôm nay trở đi..." Thẩm Ngôn Khanh không hề trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của Kiều Ý, bầu không khí trong xe cũng dần dần thay đổi.

Vừa nói, Thẩm Ngôn Khanh vừa lấy vòng cổ đeo lên cho Kiều Ý, không thể nghi ngờ đây cũng là hình thức khác của một cái ôm.

Kiều Ý nhịn không được giang hai tay ôm eo Thẩm Ngôn Khanh, để hai người không chút kẽ hở.

"Từ hôm nay trở đi, em là bạn gái của tôi."

Cô đã sớm cảm động đến rơi nước mắt, cô siết chặt Thẩm Ngôn Khanh.

"Dạ! Khanh Khanh, chúng ta thật sự ở bên như đúng không?!"

"Ở cạnh tôi sẽ không có quá nhiều thú vị, em cũng thích sao?"

Bây giờ không phải lúc trả lời câu hỏi thích hay không thích, mà là em đã trúng độc của chị, không có cách nào kiềm chế.

"Thẩm Ngôn Khanh, em yêu chị."