Chương 5: Agatha

St. James’s Palace

Chapel Royal

Ngày 8 tháng 9 năm 1761

Nếu Agatha Danbury biết về việc cô được mời tới lễ cưới hoàng gia, cô ấy sẽ mặc một chiếc váy tốt hơn.

Không có nghĩa trang phục hiện tại của cô là một bộ trang phục sai trái. Ngược lại, chiếc váy của cô là đỉnh cao của thời trang, nó được thiết kế bởi Madame Duville, một trong ba nhà thiết kế hàng đầu ở London. Chất liệu là lụa Jacquard, màu sắc là một màu vàng đậm, lấp lánh tươi sáng, Agatha biết rằng màu sắc này tôn lên làn da sẫm màu của cô. Bộ váy của cô cũng là một tác phẩm nghệ thuật - được trang trí theo phong cách mới nhất với một chiếc cúc duy nhất trên ngực, và sau đó được thêu bằng chỉ bạc và một viên topaz Nigeria tuyệt đẹp.

Vì vậy, khách quan mà nói, chiếc váy của cô tuyệt đẹp.

Vấn đề là nó không được thiết kế đặc biệt để mặc trong một đám cưới hoàng gia, và ai có có hiểu biết một chút cũng biết rằng nếu muốn tham dự một đám cưới hoàng gia, bạn phải bỏ ra một khoản tiền để có một chiếc váy được thiết kế riêng cho dịp đó.

Nhưng chẳng may, khi Agatha mở mắt vào buổi sáng, cô không sở hữu một lá thư mời đến đám cưới của Vua George III và cô dâu người Đức của ngài. Cô cũng không có bất kỳ hy vọng nào về việc mình sẽ được gần gũi với hoàng tộc. Giữa cô và phía họ không hòa hợp.

Không bao giờ.

Thế nhưng chẳng một ai có thể ngó lơ lời mời tới buổi tụ họp của giới quý tộc, và giờ đây, cô ấy và người chồng của mình đang ngồi tại vị trí tốt đến bất ngờ tại Nhà thờ Hoàng gia, dùng ánh mắt lo lắng để trao đổi với những người giống như họ. Trong lúc cô ấy lo lắng đưa ánh mắt của mình quan sát xung quanh thì người chồng của cô đã say ngủ.

Leonora Smythe-Smith, người luôn dùng mười từ trong khi chỉ cần đến năm từ quay qua nhìn cô.”Tại sao chúng ta lại ở đây?” bà thì thầm hỏi.

“Ồ tôi không thể nói ra được,” Agatha đáp.

“Cô có thấy họ đang nhìn chúng ta không?”

Agatha kìm nén sự cám dỗ ở ngay trước mắt mà lẩm bẩm, tất nhiên rồi, tôi nhìn thấy cách họ đang nhìn chúng ta. Thật lòng mà nói, chỉ có những kẻ ngu ngốc đến khó tả mới không để ý đến những cái nhìn trách cứ từ những băng ghế đầy tôn quý.

Dòng dõi quý tộc, những người sở hữu làn da trắng như men sứ.

Trong khi nhà Danbury, nhà Smythe-Smith, cũng như nhà Basset, nhà Kent và nhiều gia đình danh giá khác, tận hưởng cuộc sống giàu sang và những đặc quyền đi chăng nữa thì điều đó vẫn quá khác biệt so với sự giàu có và những đặc quyền của giới Hoàng gia Anh Quốc truyền thống. Làn da sẫm màu của Agatha đồng nghĩa với việc cô sẽ không bao giờ được coi là một người bạn thích hợp với con gái của họ, chưa kể đến việc trở thành cô dâu tiềm năng của con trai họ.

Điều đó chẳng thể làm phiền cô. Hiếm khi. Thực sự, chỉ trong những thời điểm như thế này, khi cô thấy mình ở cùng phòng với các công tước và công nương và những người tương tự. Rất hấp dẫn khi đáp trả sự khinh miệt của họ bằng cách tuyên bố rằng cô cũng là hậu duệ của các vị vua và nữ hoàng, rằng tên gọi ban đầu của cô là Soma, và trong huyết quản của cô đang chảy dòng máu hoàng gia từ bộ tộc hoàng gia Gbo Mende của Sierra Leone.

Nhưng điều đó có nghĩa lý gì? Hầu hết sẽ chẳng ai có thể tìm thấy Sierra Leone trên bản đồ. Agatha cá rằng nửa số người đó sẽ nghĩ rằng cô đang bịa đặt về một quốc gia.

Lũ ngốc. Thế giới đã bị chiếm đóng bởi một lũ ngốc. Cô đã nhận ra sự thật đó từ lâu, cùng với sự thất vọng rằng cô không thể làm gì nhiều về điều đó.

Đó là cuộc sống của một người phụ nữ, bất kể da màu của cô ấy thế nào.

Agatha liếc nhìn chồng cô. Gã ấy vẫn đang ngủ. Cô đẩy cùi chỏ vào gã.



"Gì vậy?" gã lắp bắp.

"Chàng ngủ mất rồi."

“Ta đâu có.”

Thấy không? Lũ ngốc.

“Ta không bao giờ ngủ trong Nhà thờ Hoàng gia,” gã nói rồi vuốt nhẹ hạt bụi trên chiếc áo khoác nhung của gã.

Agatha lắc đầu. Làm sao mà áo của gã có thể bẩn ở giữa cung điện Thánh Jame?

Chồng của cô … không phải là kiểu người mà cô thích. Cô nghĩ rằng đó là cách nhẹ nhàng nhất để miêu tả về gã. Gã đã trở thành một phần cuộc sống của cô từ khi cô mới lên ba, khi mà cha mẹ cô hứa hôn cô cho gã.

Cô từng tự hỏi, khi cô được nuôi dạy để trở thành người vợ hoàn hảo của gã, người đàn ông như thế nào lại ký hôn ước với một đứa trẻ ba tuổi. Herman Danbury đã vượt qua tuổi ba mươi khi ký vào những giấy tờ đó. Chắc chắn nếu gã ta khao khát có con cháu, gã đã chọn ai đó có thể mang lại chúng một cách nhanh chóng hơn.

Cô đã tìm được câu trả lời – dù nó chẳng thỏa đáng – sau khi kết hôn. Đó là vấn đề về dòng dõi. Danbury cũng có dòng máu hoàng gia và gã từ chối để dòng máu của mình hòa trộn với bất cứ ai ngoài tầng lớp tinh hoa nhất của xã hội Châu Phi – Anh. Hơn nữa, như gã đã vui vẻ thông báo với cô, gã đảm bảo gã sẽ để bản thân độc thân thêm mười bốn năm nữa. Có người đàn ông nào không thích điều đó hay sao?

Agatha nghi ngờ rằng có nhiều con riêng của Danbury rải rác trên miền đông nam nước Anh. Cô cũng nghi ngờ rằng chồng cô không có trách nhiệm gì cho cam trong việc nuôi dạy những đứa trẻ này.

Nên nó phải là một tội ác. Thực sự là như vậy.

Dù sao, gã đã dừng việc tạo ra những đứa con ngoài giá thú sau khi kết hôn. Agatha biết điều này vì gã đã nói rõ rằng cô làm hài lòng mọi nhu cầu của gã. Và dựa trên tần suất cô thấy mình làm thỏa mãn những nhu cầu đó, cô tin gã.

Cô dịch chuyển một trên chiếc ghế mà cô đang ngồi. Sáng hôm đó, cô đã làm hài lòng nhu cầu của gã khi lá thư mời từ hoàng gia đến. Và kết quả là, cô không có thời gian để tắm nước ấm như thông thường sau trận mây mưa. Cô đau. Và có lẽ bị mẫn cảm.

Cô dễ bị đau và mẫn cảm hơn những người bình thường.

Nhưng cô sẵn lòng bỏ qua sự không thoải mái của mình vì thứ nhất, cô không có lựa chọn, và hai, cô đang ở đám cưới hoàng gia.

Những điều ngạc nhiên như vậy không xảy ra thường xuyên trong cuộc đời của một người, và chưa bao giờ xảy ra với cô trước đây.

"Không phải đám cưới lẽ ra nên bắt đầu ngay sao?" bà Smythe-Smith hỏi.

Agatha khẽ nhún vai. “Tôi không biết,”, cô thì thầm, câu trả lời chủ yếu vì phép lịch sự, sẽ thật thô lỗ nếu không nói gì cả.

“Đức vua sẽ đến khi ngài muốn,” Danbury nói. “Ngài ấy là vua”

Danbury tuyên bố bằng một giọng điệu hết sức kiêu căng và ngạo mạn, người ta đã có thể nghĩ rằng gã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc gặp gỡ và tiếp đãi những vị vua.

Gã ta chẳng có bất cứ kinh nghiệm gì. Về điều này thì Agatha hoàn toàn chắc chắn.



Nhưng chồng của cô ấy đã đúng về một điều, Agatha nghĩ vậy. Một vị vua sẽ làm tất cả những điều mà ngài muốn, bao gồm cả việc đến trễ tại chính lễ cưới của ngài.

Hoặc việc mời tất cả những người da đen ở London đến buổi lễ này.

Agatha đưa mắt liếc nhìn sang phía đối diện của nhà thờ. Không phải tất cả những người thuộc tầng lớp quý tộc đều đang nhìn cô, một vài người trong số họ chỉ đơn giản là đang tò mò.

Đừng có nhìn tôi, cô muốn nói điều đó với họ. Tôi cũng như các người mà thôi, chẳng biết gì hết.

Ít nhất thì nơi đây có khá nhiều thứ để ngắm nhìn trong khi đang chờ đợi. Nhà thờ Hoàng gia thật tuyệt vời ,giống như những gì cô đã tưởng tượng ra. Nó theo phong cách Rococo hiện tại, điều đó làm cô cảm thấy bất ngờ. Cô đã nghĩ rằng nơi đây ắt hẳn phải hiện đại hơn.

Những phong cách đơn giản này thật đẹp, và thành thật mà nói, nó phù hợp với gout thẩm mỹ của cô. Trần nhà quả thực là một kỳ quan. Nó được chạm khắc và sơn vẽ tỉ mỉ bởi chính Hans Holbein. Hoặc ít nhất Agatha đã đừng đọc về nó một lần. Cô luôn bị thu hút bởi những kiến trúc và những công trình thiết kế. Những tấm panels làm cô nghĩ đến tổ ong, và mỗi tấm là –

“Hãy dừng việc ngước nhìn mọi thứ đi” Danbury rít lên.

Agatha cúi đầu và hạ tầm mắt của cô xuống.

“Nhìn nàng giống như thứ tiện dân,” gã nói. “Hãy cố thể hiện như thể chúng ta đã từng tới đây.”

Agatha khẽ lườm gã khi gã vừa rời tầm mắt khỏi cô. Như thể có ai đó nghĩ rằng họ thật sự đã đặt chân vào cung điện trước đây vậy.

Nhưng cô ấy biết ý nghĩa của việc này đối với Herman. Cuộc đời của gã chỉ là “gần như”. Gần như hòa nhập. Gần như được chấp nhận. Gã đã học tập ở Eton, nhưng gã đã bao giờ được cho phép có mặt trong những hội nhóm? Gã đã học ở Oxford, nhưng gã đã bao giờ được mời trong bất kỳ một sự kiện đặc biệt hay những câu lạc bộ bí mật?

Không, tất nhiên là không. Gã có tiền, gã có giáo dục, thậm chí gã mang trong mình dòng máu hoàng gia từ Châu Phi. Nhưng làn da của gã có màu nâu, giống như socola, và, vì vậy, gã không được chấp nhận bởi những người da trắng.

Và đó chính là sự mâu thuẫn lớn trong cuộc sống của cô. Agatha không thích chồng cô. Thật sự cô không thích gã. Nhưng cô cảm thông với gã. Với tất cả những sự bất công đang cắn xé trái tim của gã. Đôi khi cô tự hỏi liệu gã có thể trở thành một người đàn ông khác nếu gã được phép thể hiện khả năng thật sự của mình. Nếu gã không bị chèn ép hoặc đẩy ra xa mỗi khi gã tiến gần đến mục tiêu của mình.

Nếu xã hội này coi gã như một người đàn ông thực sự, có thể gã sẽ xem cô như một người phụ nữ thực sự.

Hoặc là không. Xã hội này đầy rẫy những người đàn ông xem phụ nữ như những món đồ trang trí và những con thú giống.

Việc đó vẫn cứ diễn ra, Agatha tự hỏi.

“Oh!” Quý bà Smythe-Smith kêu lên, và Agatha chuyển tầm mắt của cô sang phía sau nhà thờ. Một ai đó quan trọng đang tới đây.

“Đó là đức vua phải không?” Danbury hỏi.

Agatha lại lắc đầu. “Em không nhìn thấy. Em không nghĩ vậy”

“Đó là Công nương!” Quý bà Smythe-Smith nói.

“Công nương nào?” Agatha thì thầm. Cô dâu sao? Hay là một trong những chị gái của Đức vua?