Chương 6: Agatha

“Công nương Augusta.”

Mẹ của Đức vua. Agatha không dám thở mạnh. Công nương Augusta là người phụ nữ quyền lực nhất vương quốc, đó là điều không phải bàn cãi. Nữ hoàng của mọi thứ trừ cái tên, mọi người đồn rằng bà mới là người nắm giữ quyền lực thực sự phía sau ngai vàng.

Cả giáo đường đồng loại nghiêng mình, và Agatha đang cố gắng nghển cổ để có được tầm nhìn tốt hơn. Điều quan trọng là cô đang rất giống một thứ dân, cô muốn được thấy Công nương dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua. Bên cạnh đó, Danbury đang quay lưng về phía cô và gã có thể cũng đang ngắm nhìn một cách thích thú.

Công nương Augusta bước đi như một nữ hoàng, hoặc ít nhất, Agatha nghĩ đó là cách mà nữ hoàng bước đi - với dáng vẻ tinh tế và trang trọng, chiếc quạt lịch thiệp của bà được bà cầm trên tay phải. Tấm lưng của bà thẳng như một mũi tên. Nếu bà cảm thấy nặng nề bởi trọng lượng từ chiếc váy của bà – chỉ riêng đống vải đó chắc hẳn đã có trọng lượng gần bằng một tảng đá – bà không thể hiện bất cứ một điều gì.

Sẽ thế nào nếu có thật nhiều ánh mắt chú ý đến mình? Agatha không thể tưởng tượng được điều đó. Trở thành tâm điểm của sự chú ý, có thể là mỗi ngày. Điều đó chắc hẳn là vô cùng mệt mỏi.

Nhưng đó là quyền lực. Khả năng làm những điều mình muốn, thấy những điều mình muốn, và, quan trọng hơn, không thấy những điều mình muốn tránh.

Đáng buồn thay, Agatha không thể tưởng tượng được điều đó.

Cô đã có một điểm nhìn tốt hơn để thấy Công nương Augusta khi bà đi xuống lối đi chính. Bà dường như không nhìn vào bất kỳ một ai hay tất cả mọi người, như thể bà đang muốn nói, ta thấy tất cả các ngươi, nhưng không ai trong các ngươi đáng để ta phải chú ý. Ánh mắt của bà quét qua đám đông, nó không dừng lại cho đến khi –

Nó dừng lại trên người cô.

Agatha nín thở. Điều này không đúng.

Công nương Augusta tiếp tục những bước diễu hành hoàng gia của bà, tiến gần hơn, và Agatha không thể hình dung được cô và người chồng của mình đã làm gì xúc phạm đến Công nương, nếu không vì sao bà lại nhìn họ với ánh mắt chăm chú như vậy.

Cô không thể tưởng tượng được điều này. Có thể nhà Smythe-Smith mới thực sự là những người được Công nương nhìn đến. Tuy nhiên, điều này cũng khó tin không kém.

Năm bước, hai bước…

Bà dừng lại. Ngay phía trướng nhà Danbury.

Agatha cúi chào. Cúi thật sâu. Khi cô đứng dậy, Công nương Augusta đang nói chuyện với Danbury.

“Cha của ông rất thân với Đức vua quá cố, ông nột của con trai ta, có phải không?” Công nương hỏi.

Đúng là như vậy. Cha của Danbury có quen biết với vua George II. Agatha không dám chắc chắn rằng mối quan hệ của họ có được gọi là tình bạn không, nhưng Hoàng đế thật sự rất thích nhưng viên kim cương đến từ mỏ của gia đình họ ở Kenema.

Công nương dường hư không trông mong vào một lời hồi đáp, bởi vì bà không hề dừng lại trước khi tuyên bố, “Ta rất vinh dự vì ngài ở đây với chúng ta hôm nay trong một sự kiện gia đinh, Bá tước Danbury.”

Agatha cảm thấy cơ thể cô đang nghiêng về phía trước. Cô nghe không sai chứ?

“Bá tước?” Danbury lắp bắp. “Tôi … tôi không biết nên –”

Công nương Augusta cắt lời gã. “Ngài sẽ nhận được lời tuyên bố chính thức từ Đức vua sau khi đám cưới của ngài được cử hành. Từ giờ, hai người sẽ có được vinh dự là Bá tước và Bá tước phu nhân Danbury”

Bá tước phu nhân Danbury? Cô, Agatha Danbury, giờ là bá tước phu nhân Danbury. Và việc đó được công nhận trước hàng chục nhân chứng, ngay trong nhà nhờ Hoàng gia tại cung điện St.James

Không thể nào… điều này không thể xảy ra.

Nhưng nó đã xảy ra. Công nương Augusta đứng ngay trước mặt cô, và bà nói, “Tất cả những thanh viên của giới quý tộc đều phải có tước hiệu”

“Thưa Đức Bà, giới quý tộc ư?”Agatha nhắc lại.

Công nương Augusta đáp lại cô bằng một cái gật đầu hết sức thanh lịch:



“Đã đến lúc chúng ta đoàn kết lại với nhau, đúng không nào?”

Đôi môi của Agatha khẽ mấp máy, nhưng ngay cả khi cô ấy đủ tỉnh táo để trả lời, điều đó cũng chẳng quan trọng, vì Công nương Augusta đã di chuyển đến hàng ghế của Bá tước và Bá tước phu nhân Smythe-Smith.

Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế?

Bên cạnh cô, chồng cô tỏ vẻ kiêu hãnh đầy tự hào. “Bá tước Danbury”, gã nói trong tiếng thì thào đầy tôn kính. “Tưởng tượng mà xem.”

“Em đang tưởng tượng đây,” Agatha trả lời một cách nhẹ nhàng. Cô nhìn Bá tước phu nhân Smythe-Smith cúi chào thật sâu và giữ nguyên tư thế đó lâu đến nỗi Công nương Augusta cho phép bà đứng lên.

“Ôi tôi xin lỗi thưa Đức Bà,” quý bà Smythe-Smith nói. “Tức là, cảm ơn người, Đức Bà, tôi –”

“Còn một điều nữa,” Công nương Augusta cắt ngang, bà dịch chuyển sự chú ý về phía nhà Danbury. “Tên cô là gì?” bà hỏi Agatha.

“Tôi sao?” Agatha chỉ vào chính cô.

Công nương Augusta đáp lại bằng một cái gật đầu.

“Agatha Louisa Aminata Danbury.”

“Đó là một cái tên hay đấy”

“Cảm ơn Đức Bà.”

Công nương nhìn cô với một ánh mắt sắc bén. “Aminata nghĩa là gì? Ta cho rằng Louisa được đặt theo tên Công chúa vĩ đại của chúng ta.”

“Tất nhiên rồi, thưa Đức Bà.” Điều đó đúng. Cha mẹ của Agatha muốn con gái của họ có một cái tên hoàng gia, cái tên đầu tiên đại diện cho văn hóa của cô, cái tên thứ hai được họ lựa chọn là Louisa, một cái tên phổ biến trong những gia đình hoàng tộc ở Anh quốc. Và cái tên thứ ba …

“Aminata có nghĩa là –” Agatha hít thật sâu để lấy hơi. Cô không quen với việc nói chuyện cùng một người có tước vị cao như Công nương Augusta, và cô thật sự sợ hãi. Điều đó làm cô nhớ đến những gì mà bảo mẫu của cô từng nói với cô.

Hãy sợ hãi.

Hãy sợ hãi ngay cả khi cô không cảm thấy điều đó.

Cô có thể tưởng tượng rằng cô đáng sợ. Cô có thể tưởng tượng rằng cô có sức mạnh và quyền lực để khiến những người đàn ông và những người phụ nữ ở đây phải quỳ gối. Và có thể đó là một ước mơ bị ẩn giấu sau làn da của cô.

Cô nhìn thẳng vào mắt Công nương Augusta. "Aminata là một tên trong gia đình. Nó có nghĩa là đáng tin cậy, trung thành và trung thực."

"Liệu cô có đáng tin cậy, trung thành và trung thực?"

"Thưa Đức Bà, tôi có."

Công nương Augusta nhìn cô chằm chằm trong vài giây, nhưng đủ lâu để khiến người ta cảm thấy không thoải mái. “Tốt lắm,” cuối cùng bà ấy cũng lên tiếng. “Cô sẽ phụng sự Nữ hoàng như một thành viên trong cung điện của nàng.”

“Tôi—” Cái gì? Khuôn miệng của Agatha chuyển động sau vài giây sắp xếp những từ ngữ trong đầu. “Vâng, vâng, thưa Đức Bà. Đó là niềm vinh dự to lớn nhất mà tôi được nhận.”

“Tất nhiên là thế.” Công nương Augusta quay qua Danbury, người trừng mắt nhìn cả hai người phụ nữ và trao cho gã một cái gật đầu đầy dứt khoát. Và bà rời đi.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Agatha thì thầm.

“Tại sao lại là nàng?” Danbury chất vấn.



“Em không biết.”

“Đó là tên của cô,” Bá tước phu nhân Smythe-Smith nói. “Amimata.”

“Aminata,” Agatha sửa lại, “Và đó không phải tên của tôi.”

“Nhưng cô vừa nói đó là tên của cô.”

Agatha lắc đầu Lạy Chúa, người phụ nữ này quả thật là ngu ngốc. “Đó không phải lý do mà bà ấy chọn tôi.”

“Vậy tại sao bà ấy lại chọn cô?”

“Tôi không biết. Tại sao bà ấy lại chọn chúng ta? Chúng ta đột nhiên trở thành quý tộc sao?”

“Chúng ta,” Danbury nói với âm lượng tương đối lớn “Nàng phải là một điều gì đó đặc biệt hơn thế, nàng là thị tùng của Nữ hoàng”

“Em cũng ngỡ ngàng bởi điều đó như chàng mà thôi,” cô khẳng định với gã.

“Đó là do gia đình của ta có mối quan hệ với nhà Vua.”

‘Em biết.”

“Thế tại sao họ lại muốn nàng?”

“Em không biết. Em chẳng biết họ là ai”

“Cô sẽ biết,” Quý bà Smythe-Smith nói, nhắc nhở họ rằng bà ta vẫn đang nghe lén.

“Chồng yêu dấu,” Agatha nói, và vỗ nhẹ vào cánh tay của gã, “Em chắc chắn em được chọn vì chàng và danh tiếng của chàng. Sau tất cả, họ không thể chọn anh làm thị tùng cho Nữ hoàng. Anh là đàn ông. Họ không thể chọn anh, do đó họ chọn em để thay thế cho chàng.”

“Ta đoán vậy,” Danbury làu bàu.

“Chồng yêu của em, em không là gì nếu không có chàng.” Cô nói bằng chất giọng mềm mại. Đó đều là những câu mà cô đã nói rất nhiều lần nhưng nó chưa bao giờ mất đi tác dụng. Danbury quay lại với việc chú ý những gì đang diễn ra phía trước nhà thờ, và Agatha tiếp tục việc ngắm nhìn trần nhà. Cô thật sự thích cách những hình bát giác mô hình Thập tự đến từ Thụy Sĩ, và—

Một sự chuyển động lọt và tầm mắt của Agatha. Có ai đó đang ở trên ban công. Agatha nhìn khắp xung quanh. Có ai để ý điều đó không?

Không, không có ai đang nhìn lên phía ấy.

Đó là một cô gái trẻ. Một cô gái có màu da giống như Agatha, có thể là hơi khác một chút, khó mà phân biệt được trong ánh sáng như thế này. Nhưng cô gái ấy tuyệt nhiên không phải người da trắng, cô ây chắc chắn đang ở trong khu vực hạn chế người ra vào.

Agatha nhìn những người ở xung quanh cô. Họ đang nhìn nhau, một vài người bắt đầu quạt, căn phòng dần trở nên nóng hơn vì sự đông đúc.

Cô nhìn lên một lần nữa. Cô gái ấy đã biến mất.

Thật là tò mò.

Nhưng không phải tò mò về những điều đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Quý bà Danbury. Thị tùng của Nữ Hoàng.

Chết tiệt!