Chương 42: Xum Xoe

Mạc Sở Sở nhìn ra được hai người đang nghĩ gì, nói: "Loại cá này chỉ lớn như vậy, trong con sông nhỏ của thôn mà có thể có cá như thế này đã là lớn rồi, không thể so sánh với nơi khác được."

Sau khi nói xong, cô thả cá vào thùng, đổ nước vào, nhổ hai nhánh cỏ, ném vào thùng rồi lại xuống sông.

Dứt khoát bỏ qua hai người họ.

Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục bỗng cảm thấy tội lỗi.

Đúng lúc này, Mạc Vân Tình cũng cầm giỏ từ dưới nước lên, nghe thấy tiếng cá vẫy.

Mặt Mạc Sở Sở mong đợi nhìn Mạc Vân Tình: "Cụ tổ, cụ cũng bắt được ạ?"

Mạc Vân Tình híp mắt, gật đầu: "Ừ, một con cá to."

Mạc Sở Sở vui vẻ: "Lúc nãy cháu cũng bắt được một con cá to."

Mạc Vân Tình cũng không ngạc nhiên khi cô ấy bắt được, dù sao nhân vật chính luôn có ánh hào quang bên người, trêu ghẹo: "Xem ra buổi tối có thể đổi món rồi."

Mạc Sở Sở chép miệng thở dài, nói: "Đã lâu không được ăn thịt, nếu hôm nay có thể bắt được chút thịt, chỉ cần một bữa, cũng đủ để cha mẹ và các anh bồi bổ."

Mạc Vân Tình nghĩ đến chỉ có tết và các dịp quan trọng mới được ăn một chút thịt nhưng không nhiều lắm, không khỏi xúc động.

"Được rồi, cháu bắt tiếp đi, ta đi cất cá đã."

Mạc Sở Sở gật đầu: "Vâng."

Sau đó lại tiếp tục tìm.

Mạc Vân Tình nhìn thấy nhóm Hạ Đình Dục thì giật mình, sau đó bình tĩnh gật đầu với bọn họ coi như một lời chào.

Sau khi cất cá, cô lấy hai nhánh cỏ, múc nước rồi lại quay về tìm cá. Hai người ở phía trên, nhóm người Hạ Đình Dục chỉ có thể đi xuôi xuống.

Sau gần một giờ.

Thắt lưng của Mạc Vân Tình đau nhức.

Tổng cộng bắt được ba con, hai con nhỏ, một con to bằng lòng bàn tay.

Mạc Vân Tình đấm đấm thắt lưng, nói với Mạc Sở Sở: "Đừng bắt nữa, đau lưng đó."

Mạc Sở Sở cũng đứng lên, thắt lưng cũng đau gần chết, trong giỏ cô ấy không có gì, giống như của Mạc Vân Tình đều là ốc.

"Cháu không bắt nữa, đủ cho hôm nay rồi."

Mạc Vân Tình gật đầu: "Ừ."

Hai người đi lên bờ.

Vừa khéo nhóm chú cháu Hạ Lăng Hủ cũng đi lên.

Hai người Mạc Vân Tình lên nhanh hơn bọn họ một chút, ném ốc trong giỏ vào xô.

Giỏ trúc đặt bên trên, xách xô định rời đi.



Hạ Đình Dục thấy họ muốn đi, vội vã mở miệng: "Chờ chút."

Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở đứng lại, quay đầu nhìn nghi ngờ.

Hạ Đình Dục bước nhanh hơn, đi đến trước mặt Mạc Sở Sở, đưa giỏ trúc trong tay cho cô ấy: "Tôi thấy cô nhặt cái này, nên nhân tiện nhặt một chút cho cô."

Mạc Sở Sở ngơ người, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Mạc Vân Tình.

Kết quả Hạ Lăng hủ cũng lấy từ trong túi ra một ít ốc đặt vào trong xô của Mạc Vân Tình.

Mạc Vân Tình ngơ ngác nhìn Hạ Lăng Hủ, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

Hạ Lăng Hủ nghiêm túc nói: "Nhân tiện."

Mạc Vân Tình: "???"

Hạ Đình Dục học theo, nói với Mạc Sở Sở: "Tôi cũng vậy."

Mạc Sở Sở: "???"

Hai chú cháu ở trên bờ trêu trọc hai cô gái, Thiệu Đông Dương vẫn ở dưới sông bắt cá, tiện thể nhặt ốc, học theo Hạ Lăng Hủ, ném vào trong túi áo.

Ánh mắt Mạc Vân Tình nhìn Hạ Lăng Hủ có chút phức tạp.

Do dự một lúc rồi nói: "Cảm ơn."

Hạ Lăng Hủ thấy cô không từ chối, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng về vị trí ban đầu.

Mạc Sở Sở do dự một chút, cũng nói một câu: "Cảm ơn."

Hạ Đình Dục nở nụ cười, khua tay: "Tiện thể mà thôi."

Khóe môi Mạc Vân Tình giật giật, xách xô rời đi, Mạc Sở Sở đi theo.

Đi được một quãng, mặt Mạc Sở Sở lộ ra vẻ khó hiểu, do dự: "Cụ tổ, cụ có cảm thấy trí thức Hạ có hơi kỳ lạ không?"

Trong lòng Mạc Vân Tình ngạc nhiên khi thấy Mạc Sở Sở nhận ra sớm như vậy, có điều cũng đúng thôi, hành động của Hạ Đình Dục chưa từng che giấu, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh, hỏi lại: "Kỳ lạ? Kỳ lạ ở đâu?"

Mạc Sở Sở bị câu hỏi của cô chặn họng.

Nghĩ nửa ngày mới nói ra một câu: "Chính là, chính là vừa rồi rất kỳ lạ."

Mạc Vân Tình im lặng, Hạ Đình Dục là nam chính, rung động, xum xoe trước nữ chính là chuyện thường.

Nhưng còn Hạ Lăng Hủ, lông mày Mạc Vân Tình nhíu lại, sau đó lại thả lỏng.

Mạc Vân Tình nhìn vào mắt Mạc Sở Sở, trêu ghẹo: "Chỉ có ngày hôm nay? Không có gì khác?"

Mặt Mạc Sở Sở nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu: "Cũng có những thứ khác, anh ấy cũng từng giúp cháu một lần."

Mạc Vân Tình nhìn bộ dạng xấu hổ, cười cười, nói: "Không phải trong lòng cháu có đáp án rồi sao?"

Mạc Sở Sở nghe xong, mặt càng đỏ hơn.

Mạc Vân Tình nhìn cô ấy, do dự rồi nói: "Cậu ta có ý với cháu, còn cháu thì sao? Tự suy nghĩ kỹ, giờ cháu còn nhỏ, có thể xem xét lại, không cần đưa ra quyết định quá sớm."



Lời này không biết có thể khiến cốt truyện chệch khỏi quỹ đạo hay không, nhưng những lời cô nói đều xuất phát từ trái tim.

Hiện giờ Mạc Sở Sở còn nhỏ, có lẽ lớn hơn vài tuổi sẽ tốt hơn.

Mặc dù ở đây kết hôn sớm là chuyện rất bình thường.

Nhưng đó đều là tư tưởng của thế hệ trước, còn cô thì không.

Mạc Sở Sở ngơ người nhìn Mạc Vân Tình, có cái hiểu có cái không.

Nhưng cô ấy có thể cảm nhận được, Mạc Vân Tình nói là vì muốn tốt cho mình.

"Cháu nghe lời cụ tổ."

Mạc Vân Tình ừ một tiếng, nói: "Xem xét lại đi, sau này có gì không hiểu thì lại đây hỏi, ta sẽ phân tích cho cháu."

Mạc Sở Sở cười hì hì, ôm tay Mạc Vân Tình: "Cụ tổ là tốt nhất."

Mạc Vân Tình cười, không nói gì nữa.

Đến cửa, hai người ai về nhà đấy.

Mạc Vân Tình tìm một chậu gỗ, đổ cá và ốc ở trong xô ra.

Nhìn trong chậu có thêm hai con cá, cô im lặng.

Không cần nghĩ cũng biết là ai thả vào.

Mạc Vân Tình nhìn cá trong chậu, nghĩ đến mấy ngày nay tiếp xúc với Hạ Lăng Hủ.

Một lát sau, cô hỏi hệ thống: "Tác giả cài đặt nhân vật chú nhỏ của nam chính là loại người gì?"

Hệ thống: [Nhìn bề ngoài điềm đạm thực ra bên trong lạnh lùng, từ chối tiếp xúc với người lạ.]

Mạc Vân Tình nhíu mày sâu hơn.

"Cậu có thể thấy độ yêu thích của người khác dành cho tôi không?"

Hệ thống: [Xin lỗi ký chủ, hệ thống không có chức năng này.]

Mạc Vân Tình gật đầu, cũng hiểu.

Cô nghi ngờ Hạ Lăng Hủ thích cô, nhưng không có bằng chứng.

Cô cũng sẽ không hỏi trực tiếp, nhỡ không đúng thì sao.

Rất xấu hổ.

Mạc Vân Tình lắc đầu, nghĩ: Quên đi, xem xét lại sau.

Tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng cô cũng từng nhìn.

Trước đây, cô cũng từng có người theo đuổi, nên cô không ngốc.