Chương 41: Bắt Cá

Kiều Đạc há hốc mồm, cuối cùng không hỏi gì nữa, bởi vì cậu ta biết, cho dù có hỏi, các cô cũng không nói về lai lịch của người kia.

Hiện tại, cậu ta chỉ biết duy nhất đến cái tên mà bọn họ thường gọi.

Ngoài ra không biết cái gì khác.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vân Tình giống như thường ngày, sáng đi làm.

Trưa trở về.

Nấu cháo, xào thức ăn, đang ăn.

Cô nghe thấy tiếng cãi nhau đến từ nhà bên.

Mạc Vân Tình thành thạo gắp thức ăn vào bát, một tay nhấc ghế, đi ngồi dưới mái hiên góc tường phòng bếp.

Nghe thấy tiếng gà bay chó chạy từ nhà bên, Mạc Vân Tình thấy mình còn có thể uống thêm nửa bát cháo nữa.

Bên cạnh, con dâu lớn của bà cụ Diệp cất lên giọng nói đanh thép, chói tai: "Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa cho mẹ nghe."

Mạc Vân Tình xoa xoa lỗ tai.

Giọng một cô gái vang lên: "Mẹ, mẹ lớn tiếng thế làm gì, mẹ muốn để mọi người đều biết à?"

Hồ Quyên giận dữ, mắng: "Sao tao có thể sinh ra cái loại đĩ nhỏ như mày được?"

Mạc Tú Tú không vui, nói: "Mẹ, lời này mẹ định chửi cả mình à? Con là đĩ nhỏ, mẹ là gì? Hơn nữa anh ấy cũng nói hai ngày nữa sẽ đến cửa cầu hôn, đến lúc kết hôn thì ai biết được con mang thai."

Hồ Quyên không ngờ con gái lại có đầu óc nông cạn như vậy: "Mày đang tìm đường chết à? Chưa kết hôn đã có con, mày nghĩ bên nhà trai sẽ coi trọng mày sao? Mày không nghĩ về điều đó à? Sao tao có thể sinh ra cái loại ngu ngốc như mày được chứ?"

Mạc Tú Tú không nghe lời Hồ Quyên: "Dù sao con cũng mặc kệ, mẹ, mẹ đi nói với ông bà đi, hai ngày nữa sẽ có đối tượng đến cửa cầu hôn con."

Hồ Quyên nhìn bộ dạng nước đổ lá khoai của con gái, tức giận khiến huyết áp tăng vụt, vừa tức, vừa bực: "Nghiệp chướng, sớm muộn gì cũng có một ngày mày phải hối hận."

Mạc Tú Tú khó chịu nhìn Hồ Quyên, mắt đỏ ửng, tức giận.

"Mẹ, mẹ không hy vọng con được hạnh phúc thế sao? Bởi vì con kết hôn trước anh hai à? Từ nhỏ mẹ đã thiên vị, hiện tại đến bước này, mẹ không thể chúc phúc cho con à?"

Hồ Quyên không hiểu sao lại nói đến không công bằng, còn lôi đến cả anh hai con bé ra nữa.

Nhìn ánh mắt thất vọng của con gái, không nói gì, đi ra ngoài.

Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, Mạc Vân Tình nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.

Mạc Tú Tú là con gái của con trai cả nhà bà cụ Diệp, hình như đang làm công nhận tạm thời trong nhà xưởng trên thị trấn.

Chuyện này có trong trí nhớ của cô vì cháu trai cả và cháu dâu đều đang làm nhân viên chính thức trong nhà xưởng.

Cho nên cháu gái cũng được một chỉ tiêu vào làm trong nhà máy, mặc dù là tạm thời, nhưng vẫn khiến bà cụ Diệp đi khoe khắp thôn, hình như chuyện mới được hơn một tháng trước.

Mới qua bao lâu, Mạc Tú Tú đã có thai.

Hơn nữa còn chưa kết hôn mà đã có con.

Câu chuyện hóng được hình như hơi lớn.



Theo dự đoán hai ngày này vẫn còn có thể hóng được tiếp.

Qua một lúc, bên kia không còn động tĩnh gì nữa, Mạc Vân Tình mới xách ghế về phòng.

Lại uống thêm nửa bát cháo rồi đi rửa bát.

Cô nghĩ hiện giờ cũng không có việc gì, không ngủ được, không bằng cầm theo cái thùng, giỏ tre, đội mũ đi ra sông chơi.

Hầy, để ăn được hai miếng cá, cô cũng chỉ có thể làm vậy, nếu không, lấy trong không gian ra không thể giải thích được.

Lên thị trấn mua? Nghĩ cũng không cần nghĩ, quanh năm suốt tháng không có cá bán.

Mạc Vân Tình cầm đồ định ra cửa.

Vừa khéo nhóm người Hạ Đình Dục tới trước cửa.

Con đường qua cửa nhà cô là con đường gần nhất để ra ruộng, cũng là con đường gần nhất cho nhóm trí thức đi về.

Cho nên lần nào bọn họ cũng phải đi đi về về qua cửa nhà cô.

Chưa kịp mở miệng, Mạc Sở Sở ở nhà bên đã xuất hiện.

Mạc Sở Sở nhìn đồ vật trong tay Mạc Vân Tình, đôi mắt sáng lên, hỏi: "Cụ tổ, cụ đang muốn ra bờ sông ạ?"

Mạc Vân Tình gật đầu: "Ừ, ra xem có thể có chút tôm tép gì không."

Mạc Sở Sở bật cười: "Cháu cũng đi, chờ cháu."

Nói xong đã chạy vào nhà.

Hạ Lăng Hủ nhìn Mạc Vân Tình muốn nói gì đó, đúng lúc cửa nhà bà cụ Diệp mở ra.

Hạ Lăng Hủ đành nuốt lời nói vào bụng, sau đó rời đi.

Người đi ra ngoài là Hồ Quyên, nhìn thấy Mạc Vân Tình, định bỏ đi, xong suy nghĩ lại, vẫn nên chào hỏi: "Cụ tổ ạ."

Mạc Vân Tình hơi bất ngờ, nhíu mày, gật đầu: "Ừ."

Sau khi Hồ Quyên chào xong, vội vã rời đi.

Chưa đầy một lúc, Mạc Sở Sở cũng cầm xô, giỏ tre và mũ đi ra.

Mạc Sở Sở kích động, nói: "Cụ tổ, đi thôi ạ."

Mạc Vân Tình gật đầu: "Ừ."

Không phải đứa trẻ nào trong thôn cũng biết bơi, chỉ một số có thể.

Cô và Mạc Sở Sở đều có, không cần lo chết đuối, hơn nữa hai người cũng không còn trẻ con nữa.

Trên thượng nguồn của con sông nhỏ có một rừng trúc, nhưng nước ở đó sâu hơn chút.

Hai người đi không phải chỗ thấp, mà là chỗ gần núi kia.

Gần núi là thượng nguồn, vùng thấp là hạ du.



Hai người đến bên bờ sông, để đồ sang một bên, cởi dép, vén ống quần lên, cầm giỏ trúc đi xuống nước.

Chân chạm vào nước, cảm giác lạnh như băng.

Mạc Sở Sở cười: "Thoải mái quá."

Mạc Vân Tình nói: “Hai chúng ta mỗi người đi một bên."

Mạc Sở Sở: "Vâng."

Mạc Vân Tình cầm giỏ trúc đến phía đối diện, cúi đầu nhìn vào nước.

Rất trong, không nhìn thấy có gì.

Mạc Vân Tình nói với hệ thống: "Xem nơi nào có cá."

Hệ thống nói: [Trong chỗ sâu phía trước có, không nhiều]

Mạc Vân Tình ừ một tiếng, đi dần lên phía trước.

Trong lúc đó cô vẫn có thể nhặt được mấy con ốc, là loại ốc nhỏ có thể ăn được.

Hai người chuyên tâm tìm tôm tép, cá, bống, tiện thể nhặt ốc.

Nhóm người Hạ Đình Dục không biết đã xuất hiện trên bờ từ bao giờ.

Hạ Đình Dục nhìn dòng nước trong suốt có thể nhìn thấy đá dưới đáy: "Chú nhỏ, sông này nhìn không giống có cá."

Hạ Lăng Hủ nói: "Đi xem."

Nói xong vẫn tiếp tục đi.

Đúng lúc này, Mạc Sở Sở đột nhiên đứng lên, trong giỏ trúc có thêm một con cá lớn bằng lòng bàn tay.

Vừa định khoe với Mạc Vân Tình, thấy cô đang chăm chú bắt cá, nên không nói nữa.

Định đem cá thả vào xô, rồi đi bắt tiếp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nhóm người Hạ Lăng Hủ.

Mạc Sở Sở ngạc nhiên.

Hỏi: "Mấy người cũng đến đây bắt cá à?"

Hạ Lăng Hủ nhìn sang, gật đầu: "Ừ."

Hạ Đình Dục thấy cô cầm giỏ trúc: "Cô Mạc, cô bắt được cá à?"

Mạc Sở Sở gật đầu, trên mặt vui vẻ: "Bắt được một con cá lớn."

Hạ Đình Dục kinh ngạc, trong sông này có cá lớn thật sao?

Chờ Mạc Sở Sở lại gần cho cậu nhìn con cá lớn đúng bằng lòng bàn tay.

Hạ Đình Dục sửng sốt, không biết nói gì: "..."

Thiệu Đông Dương cũng nhìn thấy, nhịn cười, cả người đều run lên.