Chương 40: Kiều Đạc, Nhà Họ Kiều

"Không phải trí thức kia có ý với em chứ?"

Mạc Sở Sở kinh ngạc, sau đó lắc đầu thật mạnh: "Sao có thể được? Chị nghĩ cái gì thế? Người có điều kiện như thế sao để ý đến em được?"

Mạc Tinh Tinh đánh giá cô ấy vài lần, tùy tiện nói: "Em đâu có xấu, sao lại không được thích?"

Mạc Sở Sở nhỏ giọng: "Em nghe nói anh ta đến từ thủ đô, chị nghĩ kỹ lại đi."

Mạc Tinh Tinh nghi ngờ, nhíu mày: "Sao em biết? Nhỡ không phải thì sao? Mà cho dù là người thủ đô, chúng ta cũng đâu tệ."

Mạc Sở Sở nghẹn lời, sao có thể nói thế được, so với thủ đô, chỗ này chỉ là một vùng quê nhỏ, hơn nữa những người có gia thế như bọn họ, cô gái xinh đẹp nào mà chưa từng nhìn qua.

"Ai da, không nói cái này nữa, không phải chị hai đi xem mắt sao, thế nào rồi?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Mạc Tinh Tinh sầm mặt: "Người đó chẳng phải loại gì tốt, có quan hệ không rõ ràng với một trí thức, còn muốn tìm thêm một người khác."

Mạc Sở Sở tức giận: "Sao anh ta có thể như thế?"

Vừa nói xong mới nhớ ra gì đó, cau mày, lén lút nhìn về phía Mạc Tinh Tinh.

Sao Mạc Tinh Tinh có thể không biết cô đang nghĩ cái gì, vung tay nói: "Chị không sao."

Sợ Mạc Tinh Tinh không tin, còn nói thêm một câu: "Chị và anh ta không còn quan hệ gì nữa, trước không có, sau này cũng không có."

Mạc Sở Sở cố sức gật đầu: "Vâng."

Mạc Tinh Tinh nhìn về phía nhà, nói với Mạc Sở Sở: "Chị về nấu cơm, em cũng nhanh về đi."

Mạc Sở Sở: "Vâng."

Hai người tách ra, về nhà.

...

Mạc Vân Tình có thể cảm nhận được ánh mắt Trần Văn Văn nhìn cô có thay đổi rõ rệt.

Mặc dù nghi ngờ nhưng cô không đi tìm hiểu.

Cúi đầu cố gắng đào khoai, hiện giờ tốc độ đào khoai của cô đã khá hơn trước.

Sẩm tối, mọi người tổng hợp công làm, trên đường về, Mạc Vân Tình nghe loáng thoáng được Trần Văn Văn nói với Trần Tư Tư cái gì đó, hình như nhắc đến cô.

Khoảng cách hơi xa, nghe không rõ lắm, không biết có phải cô nghe nhầm hay không.

Mặc dù không chắc chắn, Mạc Vân Tình vẫn để trong lòng.

Sau khi về nhà, như thường ngày, cô nấu một chút rau xanh, bởi vì trưa mới nấu cháo nên không cần nấu lại.

Trời nóng, uống cháo lạnh là tuyệt nhất.

Nếu muốn ăn cái gì khác, không thể lấy ra, Mạc Vân Tình đều nấu trong không gian, sau khi ăn xong, sẽ để hệ thống xử lý rác thải giúp cô.



Đến đây nửa tháng, sắc mặt của Mạc Vân Tình đã tốt hơn trước nhiều.

May mà làn da của cơ thể này không dễ bắt nắng, cô cũng làm các biện pháp chống nắng rất cẩn thận.

Làm việc mấy ngày dưới nắng gắt, không bị đen đi.

Những người khác thì không giống vậy, đều sắp đen thành than rồi.

Ngay cả nữ chính Mạc Sở Sở cũng đen đi hai tông.

Dù sao nắng mùa hè cũng thực sự rất khủng khϊếp.

Có thể dùng từ phơi nắng đến chết để hình dung.

Ăn tối, tắm rửa, giặt quần áo xong, trời đã tối mịt.

Cơ thể mệt mỏi ra rời, lên giường chưa được bao lâu đã vang lên tiếng gáy nhẹ.

...

Chợ đêm.

"Cẩu ca, nếu để chị Linh biết được chắc chắn sẽ tức giận." Một thiếu niên do dự nói.

Kiều Đạc hay còn gọi là A Cẩu, kiên quyết: "Chỗ chị Linh đã có tao, tao chắc chắn phải xả cơn hận này."

Đàm Thiên Dân và những người khác liếc nhìn nhau: "Vâng, mấy anh em nghe theo anh."

Vừa dứt lời, một âm thanh yếu ớt vang lên từ trong bóng tối: "Nghe cậu ta cái gì?"

Cơ thể mọi người run lên, theo bản năng tránh phía sau Kiều Đạc.

Kiều Đạc bỏ thuốc lá trên tay, ánh mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói, trong bóng tôi, một cô gái thắt bím tóc đang đỡ chị Linh ra ngoài.

Mấy người phía sau Kiều Đạc nhìn hai người, hô lên: "Chị Vận, chị Linh."

Đôi mắt lúc nào cũng quyến rũ của chị Linh trở nên sắc bén: "Tôi hỏi mấy cậu vừa bảo nghe theo cậu ta cái gì?"

Đàm Thiên Dân liếc nhìn Kiều Đạc, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Chị Linh cười nhạt: "Sao? Lời của tôi không có hiệu lực à?"

Kiều Đạc nhíu mày: "Trên người chị còn có vết thương, không nên ra ngoài."

Ánh mắt chị Linh nhìn vào mặt Kiều Đạc, vẫn mỉm cười: "Tôi không ra ngoài, sợ không ngăn được cậu."

Kiều Đạc nói: "Hắn làm chị bị thương."

Chị Linh mỉm cười, trong mắt lộ vẻ chế nhạo: "Thì đã làm sao? Cậu cho rằng cậu có thể làm đối thủ của hắn à?"



Mặt Kiều Đạc sa sầm, ánh mắt hiện lên đau khổ và mất mát.

Chị Vận nãy giờ không mở miệng, ngước mắt, nhẹ giọng: "Ngay cả tôi, cậu còn đánh không tại, đi tìm hắn? Khéo còn chưa nhìn thấy hắn, cậu đã chết rồi."

Kiều Đạc mím môi, siết tay thành nắm đấm: "Tôi tự có cách."

Chị Vận nhíu mày, giọng nói ghét bỏ: "Cậu chỉ biết tên của hắn, ngay cả lai lịch của hắn cậu cũng không biết thì có cách gì?"

Trong lòng Kiều Đạc khó chịu, bị hai người phụ nữ ghét bỏ trong một đêm, một là người anh ta yêu, hai là chị em của người anh ta yêu, điều này khiến cho lòng tự trọng của một người đàn ông bị tổn thương.

Những người khác hận không thể chôn đầu xuống cổ.

Chi Linh không muốn tốn lời với anh ta, lạnh lùng nói: "Quay về."

Chị Vận nhìn Đàm Thiên Dân và đám người còn lại: "Tất cả các cậu giải tán."

Mấy người Đàm Thiên Dân vội gật đầu: "Dạ."

Trước khi đi, Đàm Thiên Dân còn nói nhỏ: "Cẩu ca, bảo trọng."

Nói xong dẫn theo đám đàn em bỏ chạy.

Kiều Đạc: "..."

Chị Vận nhìn Kiều Đạc vẫn đứng đó không nhúc nhích, trên người thể hiện rõ không vui, chị Vận nhíu mày, không hiểu sao hơi ngứa tay, muốn đấm cho khuôn mặt thối kia một phát.

Nhưng ngại cậu ta là người đàn ông của chị em mình, nhịn xuống: "Cậu theo chúng tôi quay về."

Nói xong, liền đỡ chị Linh đi về.

Kiều Đạc hờn dỗi đi sau hai người.

Chị Linh đột nhiên mở miệng: "Người đó không phải là người cậu có thể chọc, cho dù cậu có là người nhà họ Kiều."

Mặt Kiều Đạc càng trở nên khó coi.

Sau một lúc, Kiều Lạc không cam lòng, hỏi lại: "Rốt cuộc hắn có thân phận gì? Sao ngay cả nhà họ Kiều cũng không thể?"

Chị Linh không muốn nhiều lời: "Cậu chỉ cần biết, hắn không phải người cậu có thể dây vào là được."

Chị Vận thấy cậu ta vẫn không phục, cảnh cáo lần thứ hai: "Cậu không nên nhúng tay vào chuyện này, cũng không cần quản, không phải ai cũng bảo vệ được cậu."

Chị Linh dừng lại, đôi mắt đẹp nghiêm túc, nhìn cậu ta chăm chú: "Có nghe thấy không?"

Kiều Đạc nhìn cô, gật đầu: "Đã biết."

Chị Vận khẽ thở dài, nhìn phía trước một màu đen sì, giọng nói phức tạp khiến Kiều Đạc nghe không hiểu: "Lần này, A Linh còn mạng trở về, đã là nhờ hắn thủ hạ lưu tình rồi, nếu không ..."

Kiều Đạc không phải người không biết gì, cũng không phải kẻ ngốc, rốt cuộc có lai lịch thế nào mà ngay cả nhà họ Kiều cũng không chọc được: "Hắn thực sự lợi hại như thế sao?"

Giọng chị Vân đều đều: "Không chỉ hắn đáng sợ, còn cả thế lực đứng sau hắn nữa."