Trần Tư Tư trợn mắt nhìn Mạc Lâm Lâm: "Cô..."
Trần Văn Văn ngăn Trần Tư Tư lại, nhìn Mạc Lâm Lâm với giọng dịu dàng, khuôn mặt lạnh lùng, nói từng chữ.
"Nếu như theo lời kể của đồng chí Mạc, tôi có thể nghi ngờ cô đang vu oan Tư Tư, bởi vì chuyện buổi trưa Tư Tư tát cô một cái, khiến cô mất mặt trước mọi người, vì vậy cô đã lợi dụng lúc trong bếp chỉ có hai người để gài bẫy con bé."
Khuôn mặt Mạc Lâm Lâm hiện lên vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Tiếp tục khóc lóc, tố cáo: "Tôi rất tức giận nhưng tôi không nói dối. Buổi trưa đúng là tôi cũng có lỗi, nhưng lúc nãy trong bếp Trần Tư Tư đánh tôi thì tôi không có chọc cô ta."
Mạc Sở Sở nghiêm túc nhìn, nhận ra vẻ chột dạ trên mặt Mạc Lâm Lâm, nói nhỏ vào tai Mạc Vân Tình: "Cụ tổ, cháu vừa nhìn thấy trên mặt chính thức có vẻ chột dạ, quả nhiên có ẩn tình."
Mạc Vân Tình cũng nhìn thấy, uống một ngụm nước cơm, gật đầu: "Cho nên ta mới nói mấy đứa nhóc các cháu cách đám thanh niên trí thức đến từ thành phố này xa một chút, các cháu không thể đấu lại họ đâu."
Mạc Sở Sở nghĩ rất đúng, nếu như cô ấy gặp phải loại tình cảnh này, sợ là có mười cái miệng cũng không thể nói rõ được.
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, Trần Tư Tư có sự hỗ trợ của Trần Văn Văn, Mạc Lâm Lâm miễn cưỡng có thể đấu với hai chị em họ.
Hạ Hiểu Vi do dự nửa ngày, lấy dũng khí đến bên cạnh người Mạc Lâm Lâm, nhìn hai chị em họ Trần.
"Lâm Lâm không phải người như vậy, mặt đồng chí Trần Tư Tư lúc ăn cơm cứ nhăn nhó, rõ ràng là tâm trạng không tốt, Lâm Lâm đi múc cháo trước, đồng chí Trần Tư Tư đi sau, cho nên cũng không thể loại trừ khả năng đồng chí Trần Tư Tư cố ý được."
Mạc Lâm Lâm nhìn Hạ Hiểu Vy, cảm kích, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, núp người trong lòng Hạ Hiểu Vy, lúc đầu còn lớn tiếng khóc, giờ lại khóc thút thít, trông càng đáng thương hơn.
Bên nào cũng tự nhận mình đúng, giằng co rất lâu.
Bát của Mạc Sở Sở và Mạc Vân Tình đã trống không, muốn rời đi.
Thỉnh thoảng vẫn còn tiếng bàn tán xì xào.
Đại đội trưởng vô cùng đau đầu.
Cuối cùng, cả hai bên xin lỗi, chuyện này mới kết thúc.
Dù sao cũng đã đi làm cả ngày, ai chẳng mệt.
Nhóm trí thức mới đến đã nổi danh.
Người dân trong thôn nghiêng về phía Mạc Lâm Lâm đã sống ở đây ba tháng hơn là những người mới đến.
Hai chị em Trần Tư Tư và Trần Văn Văn mới đến ngày đầu tiên đã gây chuyện.
Đây là điều mà không ai ngờ tới.
Trần Văn Văn không ngờ tới đây lại đυ.ng trúng cọng rơm cứng, lúc còn ở thủ đô, bởi vì có xuất thân gia đình, hai chị em đều được thuận buồm xuôi gió, những người xung quanh cũng sẽ nhường nhịn họ.
Nếu như Mạc Lâm Lâm gây sự với Trần Văn Văn, cô ta có thể tự xử lý được nhưng ai bảo bên người còn có một em gái chỉ biết cản trở.
Cứ không để ý chút là đi gây chuyện.
Đại đội trưởng là người rời đi cuối cùng, trên đường về vừa khéo ông nhìn thấy Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở.
Ông nghe thấy tiếng hai người họ trò chuyện, khóe miệng giật giật.
Đây là lần đầu tiên đại đội trưởng biết cụ tổ của mình còn còn một mặt như vậy.
Đồng thời ông cũng bị cuốn vào suy nghĩ của bản thân.
Đại đội trưởng không biết trong hai người ai mới là người lớn hơn ai nữa.
Hai người không biết đại đội trưởng đi ngay phía sau, may mà đi đến giữa đường là sẽ chia thành hai ngả.
Sau khi Mạc Sở Sở và Mạc Vân Tình tách ra.
Cô ấy chờ đến tối cũng không thấy Mạc Tinh Tinh qua.
Mạc Sở Sở tắm xong, nói với mẹ: "Mẹ, con đi qua nhà chú ba ngủ với chị ba."
Hà Tú Anh gật đầu: "Đi đi."
Mạc Sở Sở không chờ nổi muốn kể cho Mạc Tinh Tinh nghe chuyện chiều nay.
...
Nơi ở của thanh niên trí thức.
Bên ký túc xá của Trần Tư Tư.
Bầu không khí cực kỳ tệ.
Lâm Vân Khiết yên lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi, không bị ảnh hưởng bởi không khí trong phòng.
Trần Tư Tư tức giận đến mức cả người trở nên cáu kỉnh.
"Đây mà là ở thủ đô, em ..."
Trần Văn Văn lạnh giọng, quát lớn: "Câm miệng."
Trần Tư Tư tức giận, oan uổng: "Chị."
Trần Văn Văn nhìn em gái, nghiêm túc: "Em nói rõ cho chị, em có đánh cô ta không?"
Trần Tư Tư không dám tin, nhìn chị gái: "Chị, chị có ý gì? Chị không tin em."
Mắt cô ta đỏ ửng.
Dường như chỉ cần Trần Văn Văn nói đúng, nước mắt cô ta sẽ rơi xuống luôn.
Trần Văn Văn nhíu mày: "Không phải chị không tin em."
Trần Tư Tư oan uổng: "Em thực sự không có đánh cô ta, là cô ta tự làm."
Sau khi nói xong, không khỏi hối hận, cắn răng: "Con khốn, nếu biết trước em đã tát cô ta hai cái rồi."
Trần Văn Văn tin em gái, hiện giờ không cần nói dối, ánh mắt nghiêm túc: "Chắc chắn chị sẽ đòi lại ngày hôm nay."
Trần Văn Văn còn định nói gì đó, nhưng nghĩ đến trong phòng còn có người khác, lắc đầu nháy mắt với Trần Tư Tư: "Được rồi, đi nghỉ đi."
Trần Tư Tư chỉ có thể gật đầu.
Căn phòng yên lặng.
Trong bóng tối, Lâm Vân Khiết mở mắt.
Im lặng thở dài.
Đây gọi là gì.
Cô không phải người ở đây, cô chỉ vô tình xuyên vào quyển sách này.
Không có bàn tay vàng, không biết trước tình tiết, không có gì cả.
Chắc là cũng chỉ có cô xuyên sách mà không biết bất kỳ cái gì.
Cô thậm chí còn không biết ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phụ.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân Khiết lại thở dài.
Về chuyện sao cô biết được bản thân bị xuyên sách, bởi vì cô bị một quyển sách hút vào.
Lúc tỉnh lại, cô đã ở trên xe lửa xuống nông thôn rồi, trong đầu cô chỉ có ký ức của cơ thể này.
Quên đi, đi tới đâu hay tới đó vậy.
...
Nhà Mạc Vân Tình.
Cô đang chuẩn bị ngủ, trong đầu vang lên cảnh báo.
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
Mạc Vân Tình nhíu mày.
"Hệ thống chó chết, cậu làm cái gì thế?"
Tiếng cảnh báo khiến Mạc Vân Tình đau hết đầu.
Hệ thống trịnh trọng nói: "Ký chú, có người xuyên sách."
Mạc Vân Tình: ???
"Người xuyên sách?"
Hệ thống: "Đúng."
Mạc Vân Tình nghi ngờ hỏi: "Ai vậy?"
Hệ thống: "Ký chủ, chờ."
Bảng tư liệu:
Họ tên: Lâm Vân Khiết
Tuổi: 17/22
Giới tính: Nữ
Lai lịch: nhà họ Lâm ở thủ đô (ở hiện tại là sinh viên, sau đó xuyên sách, không có bàn tay vàng, không biết trước cốt truyện)
Tình nguy hiểm: Không
Mạc Vân Tình: "..."
"Không nguy hiểm cậu cảnh báo làm cái mẹ gì? Hơn nửa đêm còn đi cảnh báo trong đầu tôi."
Cô không nghe nhầm, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng cảnh bảo, cô còn nghĩ sẽ là kiểu như nhà có trộm.
Hệ thống bị dọa, run rẩy: ...
Chẳng phải là do nó mới kiểm tra ra sao, báo để cảnh báo cho ký chủ thôi mà.
Mạc Vân Tình xoa thái dương, cô cảm thấy không cần chờ đến ngày tử kiếp, sớm muộn gì cô cũng chết trước do cái hệ thống này hại.