Chương 7

Chương 7

Mặt trời dần lên cao, người dân trong thị trấn cũng đã đến đông đủ, tiếng chuông nhà thờ vang lên, đánh đến hồi chuông ba thứ ba cũng là lúc các y sĩ xuất hiện. Dẫn đầu là một vị hồng y giáo sĩ được các binh lính mặc giáp trắng vây quanh.

Đoàn người nối hàng dài bước lên bục trắng xếp thành một dàn hình quạt từ cao tới thấp.

Hồng y giáo sĩ dẫn đầu đứng trước các y sĩ nhẹ nhàng mỉm cười giơ tay, sau lưng ông là các y sĩ đã cầm lẳng hoa ngày hôm qua, ai cũng chắp tay tư thế cầu nguyện, gương mặt tươi sáng nở nụ cười ôn hòa.

Người dân trong thị trấn vui mừng, họ thành kính mà chắp tay hô.

"Nguyện Đức Cha phù hộ!"

"Nguyện Đức Cha phù hộ!"

Hồng y sĩ cầm lấy sách Thánh đặt trên tay, nở nụ cười hiền hòa chào với người dân trong thị trấn.

"Nguyện Đức Cha phù hộ, nhờ tấm lòng chân thành của tất cả mọi người nên chúng ta mới được gặp mặt hôm nay. Đây chính là sự sắp đặt của Đức Cha. Nguyện cầu phước lành của Đức Cha tới với tất cả tín chúng."

"Nguyện cầu phước lành của Đức Cha tới với tất cả tín chúng." Dân chúng đồng lòng hô theo.

Hồng y giáo sĩ bước lên trên vài bước tới chiếc bục phát biểu đã được đặt sẵn, thành kính mà mở quyển Thánh kinh của Thánh đường ra. Hai tay ông chắp lại hơi khom người chào người dân, mọi người cũng nhanh chóng tôn kính mà chắp tay cúi chào lại ông.

Sau khi hoàn thành nghi thức, hồng y giáo sĩ từ tốn đọc Thánh kinh.

Giọng điệu ông ôn hòa mà ổn trọng, từng câu chữ thốt ra đều êm ái vang tới tận sâu trong tâm trí người dân, những y sĩ đứng sau lưng ông cũng chắp tay nhắm mắt niệm phụ họa theo.

Vẻ mặt họ thành kính mà chắp tay trước ngực cầu nguyện, gương mặt dịu dàng mỉm cười dần trở nên trong suốt, cả người được bao phủ trong ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Bức tượng Nữ thần Ánh Sáng sau lưng như hưởng ứng lời kêu gọi, dưới ánh đèn chùm sặc sỡ của nhà thờ, bức tượng tỏa ra một màu trắng tinh khiết, nhìn từ xa cứ ngỡ như nữ thần xinh đẹp của họ đang thật sự hạ phàm.

Chỉ một chốc sau, giọng đọc chậm rãi dần một nhanh hơn, nhịp điệu nhẹ nhàng từ từ lên cao tựa như đang cất tiếng hát.

Giai điệu du dương thỏ thẻ hòa cùng lời ca tiếng hát của những y sĩ áo trắng, giọng ca thánh khiết lan rộng khắp quảng trường truyền đến tai từng người dân, tất cả người dân cũng cao giọng cất tiếng hát của mình đồng thanh theo giai điệu thiêng liêng ấy.

Bầu không khí của buổi lễ vô cùng trang nghiêm và tráng lệ.

Altin nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh, cậu không hiểu lời bài hát để hòa giọng ca vào giai điệu như người dân chung quanh, chỉ đành ngập ngừng cúi đầu chắp tay giả vờ hát như tất cả mọi người.

Giai điệu phút chốc đã đến cao trào, giữa muôn trùng ngàn người trên khán đài, đôi mắt Altin sáng lấp lánh như viên bảo ngọc cực phẩm.

Đốm sáng li ti lập lòe trong con ngươi như những tia lửa màu vàng rạo rực đang nhấp nhé bùng lên, như thể chỉ một chút nữa thôi, chúng sẽ thiêu đốt bất ai nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Tựa như khi ngước nhìn ánh mặt trời cao cao trên cao, chói mắt nhưng đầy rực rỡ.

Đáng tiếc, Altin đã khép lại đôi mi của mình, che đi những ánh sáng chói mắt ấy, lặng lẽ cúi đầu chắp tay giống mọi người xung quanh nên không có ai phát hiện ra sự dị thường của cậu.

Giai điệu du dương chưa chấm dứt, tiếng hát của mọi người vẫn ngân vang lời bài ca của Chúa trời.

Giai điệu thánh khiết, lời ca thiêng liêng hòa dần vào trong linh hồn của người dân. Đem họ đến sự bình an vĩnh hằng, không còn những đau khổ trần gian.

Họ an tâm nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự ban phước của Đức Cha, họ tin tưởng mà giao cả linh hồn của mình cho Thánh đường. Linh hồn xinh đẹp tỏa ra những ánh sáng trắng nhàn nhạt như một tấm sa mạn mỏng manh được dệt bởi hàng ngàn sợi tơ.

Mà người nắm sợi tơ ấy là Đức Cha từ bi vĩ đại của họ.

Tiếng gió thổi mỗi lúc một lớn, loáng thoáng nghe được tiếng vỗ cánh phần phật trong không khí.

Altin mở bừng mắt.

Ánh mắt cậu chuẩn xác nhắm vào cột đá đối diện, đó là nơi những sinh vật trông như loài ác ma đang ngồi ở đấy.

Chúng giương đôi cánh khép chặt từ sau lưng của mình ra, đập phần phật vào trong không khí. Khuôn mặt hung ác chứa đầy sự khoái chí đùa cợt rồi nhe răng ra nhìn chằm chằm người dân trong thị trấn, há mồm thé ra tiếng cười đầy khát máu.

Ban đầu, Altin chỉ nghĩ đó là cơn gió thoảng qua từ bên ngoài thổi vào nhưng một lúc sau tiếng gió càng ngày càng lớn, rõ tới mức cậu nghe được tiếng phẩy cánh.

Những con Gargouille đáng lý ra chỉ ngồi yên một chỗ trên cột đá ấy cư nhiên biết cử động.

Cảnh tượng dọa cả người Altin cứng còng, tia sáng màu vàng trong con ngươi dần đậm lên.

Không ai trong dân chúng nhận ra nguy hiểm đang kề cận mình cả, tất cả đều đang chân thành chắp tay hòa mình vào lời ca tiếng hát, một chút cũng không hề mảy may đến tình huống nguy hiểm xung quanh.

Altin căng thẳng siết chặt tay, cậu hoảng hốt xoay người lay Jane và Danl dậy. Nhưng mặc cho cậu lay cả hai cỡ nào, bọn họ đều không mở mắt, vẫn cúi đầu chắp tay cầu nguyện.

Điều này làm Altin nhận ra có sự khác thường, cậu thử lay những người khác dậy nhưng vô ích. Tất cả đều y chang không hề tỉnh lại chỉ giữ nguyên tư thế nhắm mắt chắp tay cầu nguyện.

Altin siết chặt ngón trỏ, đôi mắt đầy giận dữ nhìn về khán đài.

Ánh sáng trong đôi mắt cậu lập lòe.

May mà hôm nay dì Bella không tới..

Hồng y sĩ bình thản đọc Thánh ca, giọng điệu vừa tha thiết vừa yêu thương từ ái.

Chợt, bàn tay đang chạm thánh kinh của ông dừng lại, như nhận ra điều gì, ông quắt mắt xoay người lại, đối diện trực tiếp với đôi mắt của Altin, trong mắt không khỏi lóe lên sự bất ngờ.

Hồng y sĩ với gương mặt hiền hòa nhếch mép, ông ta giơ tay chỉ vào cậu, ngay tức khắc lũ Gargouille đang chực chờ trên bệ đá trực tiếp nhảy bổ về phía cậu.

Cổ họng Altin động đậy, cậu túm chặt hai tay Jane và Danl, ngón tay run rẩy cố kìm nén cơn kích động.

Cậu kéo tay hai người chạy nhào qua hàng ghế, mặc kệ tư thế cầu nguyện của họ, kéo mạnh cả hai chạy về phía cửa muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

Nhận ra hành động của cậu, lũ Gargouille lập tức bay tới chặn đường đi. Đôi cánh rộng lớn của nó đầy vết gai, quạt mạnh trong không khí tạo ra từng cơn gió lớn suýt thổi bay cả cậu, Danl và Jane.

Altin cắn răng túm chặt lấy cổ tay Jane và Danl, cậu móc tay mình vào khủy tay của họ, cúi người, luồn qua hàng ghế lấy bàn làm điểm tựa, tìm cơ hội luồn lách qua dãy ghế chạy thẳng về phía lối ra.

Một con Gargouille từ xa khác bay tới gần Altin, nó mở miệng ra phun ra đốm lửa, chiếc họng nó đen ngòm há ra như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Altin mở to mắt, đẩy Danl và Jane ra xa, bản thân mình thì nghiêng người né tránh ngọn lửa. Gargouille thấy cậu né được liền tiếp tục phun tia lửa nhưng lần nào cũng bị cậu tránh thoát.

Đôi mắt cậu lóe sáng, tia sáng vàng trong đồng tử đậm dần, động tác né tránh càng lúc càng trở nên linh hoạt, tựa như đã dự đoán trước.

Hồng y giáo sĩ đứng trên bục quan sát toàn bộ, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình. Ông mím môi, đôi mắt liếc sang nữ y sĩ đang chắp tay cầu nguyện sau lưng.

Nữ y sĩ hé mở đôi mắt xinh đẹp như hồ thu của mình, sóng sánh ánh nước khiến người ta nguyện chết chìm trong mật ngọt, gương mặt dịu dàng đầy ôn nhu, cô gật đầu cúi chào hồng y giáo sĩ, ngước đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên khán đài, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Altin đang né tránh những tia lửa đang không ngừng rơi xuống từ trên không, cảm nhận được ánh mắt, cậu xoay đầu đối diện với ánh mắt của nữ y sĩ. Nhìn thấy nụ cười trên gương mắt của cô liền không khỏi thấy quen thuộc.

Bàn tay nữ y sĩ vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay cầu nguyện, cô mở miệng cất tiếng hát, giọng hát mềm mại êm ái đánh sâu vào tâm thức của con người.

Những con Gargouille đang bay xung quanh lập tức xoay người lại quay quanh cô như những lính canh canh gác hộ vệ.

Tiếng ca vang vọng khắp quảng trường, những người dân chắp tay cầu nguyện càng thêm lớn tiếng mà cất lời ca hòa vào tiếng hát của nữ y sĩ.

Tất cả người dân trong thị trấn đều phủ lên mình một màu trắng tinh khiết, từ bên trong linh hồn họ, ánh sáng trắng hóa thành những đốm trắng nhỏ bay theo ánh sáng của dàn tu sĩ truyền vào bức tượng nữ thần sau lưng.

Gương mặt họ đều tràn đầy vẻ an tường hạnh phúc.

Altin mở to mắt chứng kiến, bờ vai cậu căng cứng, tóm chặt lấy thành ghế mà nhìn mọi người.

Đốm sáng kia vẫn bay không ngừng nghỉ trong không trung nhập vào bức tượng, theo đó số lượng đốm sáng bay đi chính là thân thể ngày một trong suốt của người dân trong thị trấn.

Chưa bao giờ Altin cảm thấy bản thân tức giận đến như thế này. Tựa như có một ngọn lửa vốn đang cháy âm ỉ trong tim giờ đây lại đột ngột phực lên dữ dội, muốn đốt cháy hết toàn bộ những con người nơi đây.

Đôi mắt cậu hiện tại đã hoàn toàn biến đổi, con ngươi óng ánh sắc vàng, sáng rực lên như tia nắng rực rỡ của mặt trời, nhìn thì có vẻ đẹp nhưng lại đầy bỏng rát.

Cậu nhìn thẳng vào nữ y sĩ.

Bây giờ, người mà cậu muốn đốt nhất, chính là cô.

Altin nhảy ra khỏi thành ghế, tính lao thẳng vào nữ y sĩ đứng trên bục trắng nhưng một đôi bàn tay khác đã vươn ra từ sau cổ cậu che khuất đi ánh mắt của cậu.

"Đã đến giờ ngủ trưa rồi mặt trời nhỏ, ngoan ngoãn đi ngủ nào."

Giọng điệu của người kia khá lạnh nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác ấm áp lạ thường.

Chưa kịp phản ứng, ánh mắt Altin đã không khống chế được nhắm lại, cả người ngã về phía sau được người kia ôm vào lòng.

Altin cứ thế yên ổn mà chìm sâu vào giấc ngủ.