Chương 6

Bella đang "lạch cạch" gõ gõ bàn tính, tính chồng sổ sách ngày hôm nay, ngước mắt thấy sắc trời đã muộn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hai cậu nhóc khiến bà có chút lo lắng.

Chờ đến khi dọn dẹp xong mấy thứ trên bàn, tính đi ra ngoài thì lúc này mới thấy bóng dáng Altin từ đằng xa.

Bella thở ra một hơi, bước tới cửa.

Từ xa, Altin chầm chậm kéo hai chiếc xe về cửa tiệm, cậu ngước đầu lên nhìn thấy Bella đang đứng ở ngay cửa chờ mình tức thì liền cười vui vẻ kéo xe chạy nhanh tới.

"Dì Bella!"

"Ừ, đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?"

Bella nhìn gương mặt xán lạn của cậu cũng vui vẻ cười theo, chú ý thấy hai chiếc xe sau lưng cậu thì hỏi.

"Sao con lại kéo xe của Danl, nó đâu rồi?"

Altin giơ nắm tay che miệng, vui sướиɠ mà thuật lại chuyện hôm nay cho dì Bella nghe, đôi mắt lém lỉnh trong vắt như viên ngọc, nhớ tới Danl bị véo tai thì không nhịn cười.

"Cho nên dì đừng lo, bây giờ chắc tên kia đang ở chỗ Jane ấy ạ, sẽ không về ăn kịp với chúng ta đâu."

Dì Bella nghe xong cũng không khỏi bật cười.

"Con đấy, bớt lại đi. Còn cười vui vẻ như vậy coi chừng khi về nó lại chuyển sang giận dỗi con."

Altin không sợ mà còn cười tươi hơn.

"Dì yên tâm đi dì Bella, giờ tên đó làm gì có thời gian mà nghĩ đến con, bây giờ cậu ta còn phải lo cho tương lai của cậu ta nữa kìa, haha."

Dì Bella lắc đầu, nhìn cậu cười đến vui vẻ, hết cách chỉ chỉ vào trán cậu.

"Hai đứa đúng là hai con khỉ con. Đừng cười nữa, mau dẹp xe rồi vào ăn tối, mặt trời đã khuất sau núi rồi."

Altin ngoan ngoãn vâng một tiếng, tay chân nhanh nhẹn cất hai chiếc xe và cái thùng bánh đi. Cậu quành ra đằng sau rửa tay sạch sẽ rồi vào bếp phụ dì Bella bưng mấy món ăn ra.

______

Đợi sau khi ăn uống no bụng ở tiệm bánh, Altin chào tạm biệt dì Bella rồi sải chân đi về nhà. Khác với lần trước lần này cậu đi về một mình mà không có Danl theo cùng.

Ánh đèn đường hai bên tỏa sáng chiếu rọi con đường mòn dẫn tới nhà Altin. Đường phố lúc này đã chìm vào đêm, sinh hoạt náo nhiệt so với ban ngày đã vơi đi rất nhiều nhưng vẫn còn một vài người dân qua lại.

Altin chậm rãi bước về nhà mình, bóng của cậu in hằn trên tường, lướt qua từng viên gạch rồi trải dài xuống mặt đường sau đó biến mất sau tán cây.

Mà trong tán cây, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm cậu, mãi cho tới khi cậu về tới nhà.

Tiếng nước rào rào một lúc lâu, Altin nhẹ nhàng cầm chiếc khăn xoa xoa mái tóc ẩm ướt của mình, cậu ngồi trên bàn, láy hoáy cây bút trong tay, không ngừng tô tô vẽ vẽ. Mãi đến một lúc, Altin mỉm cười, hài lòng cất bức vẽ trong tay cho vào hộp, khóa lại rồi chui vào chăn, đi ngủ.

Cho đến lúc chìm vào trong giấc ngủ say, khóe môi của cậu vẫn tủm tỉm cười hạnh phúc.

______

Trên cây, một chú dơi nhỏ đang treo mình trên cành, đôi mắt rubi của nó lẳng lặng ngắm nhìn người bên trong, đợi đến khi xác nhận người kia đã ngủ say, nó mới khẽ phẩy cánh một cái xuất hiện bên cạnh cậu.

Nhìn người trên giường ngủ đến ngon lành, khóe môi vẫn cong cong vui vẻ, đáy lòng bỗng chốc mềm đi. Cứ vậy cả đêm, chú dơi nhỏ treo ngược mình trên khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn người trên giường cho đến khi hừng đông mới lưu luyến bay đi.

Hôm nay Altin mặc có chút trang trọng hơn bình thường. Cậu thắt thắt chiếc nơ trên cổ, kéo vạt áo cho thật thẳng thớm rồi nhìn bản thân trong gương, cảm thấy ổn mới yên tâm bước ra cửa.

Không chỉ riêng cậu mà hôm nay người dân trong thị trấn ai cũng ăn mặc khác hơn so với bình thường. Mọi người đều bận cho mình một bộ đồ đẹp nhất, các bà các cô thì diện trên mình những chiếc đầm mà bấy lâu nay không nỡ mặc, trên cổ họ đều thắt trên một chiếc nơ nhỏ, dù trai hay gái, đàn ông hay phụ nữ đều đeo, những chiếc nơ đủ màu đủ kiểu nhưng quan trọng nhất là bên trên chúng đều thêu một thanh kiếm bạc hoa lệ.

Altin theo dòng người đông đúc đi tới nhà thờ.

Đi được một khoảng thì nhìn thấy Danl đứng ở một cửa tiệm cách đó không xa, bên cạnh còn có Jane đang mặc một chiếc đầm màu trắng tinh xảo, có lẽ là đứng đợi cậu.

Bình thường Jane đã rất xinh đẹp rồi nay hiếm khi cô lại mặc một chiếc đầm trắng như vậy, cảm giác thật sự rất khác lạ. Bên trên còn có chiếc nơ đỏ quấn quanh cần cổ tôn lên làn da trắng trẻo hồng hào, gương mặt kiều diễm thường ngày nay lại phủ lên một sự thánh khiết khiến nhiều người không khỏi suýt xoa.

Chỉ tính từ lúc cậu thấy họ cho đến khi lại gần, đã thấy ít nhất ba chàng trai lại làm quen cô. Khiến cho Danl ngay bên cạnh đứng ngồi không yên, nhe răng trợn mắt với từng người. Bộ dạng y như con khỉ, luống ca luống cuống muốn ném đá người ta nhưng tiếc rằng cổ lại bị xích lại.

Mà người cầm dây xích này không ai khác chính là Jane, chỉ thấy cô liếc mắt một cái Danl liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười lành với cô.

Nào đâu bộ dáng trợn trừng vừa rồi, quả thật là ngoan y như một chú cún.

Altin nghĩ thầm.

Xem ra câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" quả là không sai. Ngoài mẹ của Danl ra, cậu chưa từng thấy cậu chàng ngoan ngoãn với ai như vậy cả.

Đáng tiếc, vốn muốn đứng hóng chuyện vui thêm một chút nhưng cậu lại bị Jane bắt gặp. Cô giơ tay vẫy vẫy với cậu, còn sợ cậu không nhìn thấy liền kêu Danl nhảy lên huơ huơ tay.

Altin phụt cười, vẫy tay lại đi đến chỗ họ.

Hôm nay Altin mặc một chiếc áo tay dài trắng phối cùng bộ áo khoác đen lịch lãm. Nhìn từ xa, cậu như một cậu chủ nhỏ xinh, mái tóc nâu màu mật ong của cậu dưới ánh sáng càng thêm chói rực lòng người khiến các cô gái nhỏ nhìn chằm chằm không thôi, trong đó không thiếu một đôi mắt đỏ dõi theo cậu.

Jane nhìn mọi người xung quanh không khỏi ha ha trong lòng mấy tiếng rồi quay sang Danl.

Danl bị cô nhìn chằm chằm không hiểu vì sao, chỉ thấy cô chậc một tiếng ghét bỏ rồi đi về phía Altin làm cậu chàng ngơ ngác không hiểu gì gãi gãi đầu mình.

___

Hôm nay chắc chắn là buổi lễ lớn nhất từ trước đến giờ của thị trấn Ethereal.

Dù sao từ trước đến nay ngoại trừ cha của nhà thờ ra thì họ cũng chưa từng gặp người nào khác của nhà thờ ngoài ông cả, huống chi đây còn là hồng y giáo sĩ của Thánh điện.

Nhà thờ tấp nập người đi vào, vì lần này là buổi lễ lớn được tổ chức cho toàn thị trấn. Tuy nói thị trấn Ethereal chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng dân số cũng hơn cả trăm người nên giáo đường đã cố ý bố trí một quảng trường rộng lớn ở phía sau nhà thờ.

Từng bộ bàn ghế xếp dài nối đuôi nhau tạo thành từng ruộng bậc thang lớn xoay quanh trung tâm thành một vòng tròn, ngay trung tâm, sàn nhà màu đen làm nổi bật chiếc bệ lớn làm từ đá trắng tinh, trên chiếc bệ ấy có một bức tượng, là bức tượng của Nữ thần Mary.

Đứng từ đằng xa, có thể thấy trọn vẹn bức tượng của nữ thần Ánh sáng đang cầm thanh gươm sáng thế xinh đẹp nhưng uy nghi đứng đó, đôi mắt ngài khép hờ nhìn xuống các con dân, tràn đầy bao dung mà vị tha. Cánh cửa sau lần ngài là những tấm kính sặc sỡ đủ màu, qua lăng kính, ánh sáng phủ lên ngài như vầng hào quang của thánh thần, nhìn thoáng qua tưởng chừng như ngài đang hạ thế, ban phát lòng từ bi cho chúng sinh.

Xung quanh quảng trường là các cột đá trắng được điêu khắc tinh mỹ, mỗi một cột đá là một con Gargouille được điêu khắc vô cùng sống động ngồi đó, trông y như thật.

Từng vết hằn trên làn da nhăn nheo lộ ra đôi mắt xám xịt không có điểm chấm con ngươi nào. Không hiểu sao khi nhìn nó tạo cho người ta một cảm giảm ớn lạnh khi nhìn đối diện. Bao lấy thân thể gầy gò kia là một đôi cánh ác quỷ, khung xương nhọn hoắt, chúng chỉ có nửa thân mình, chiều cao còn không tới eo người trưởng thành nhưng dù vậy nhìn chúng vẫn vô cùng hung ác tàn bạo. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm người ta rùng mình trước độ chân thực của nó.

*Gargouille là loài sinh vật đại diện cho sự tàn ác đối đầu với Thánh đường, nó đã bị Thánh Romanus đánh bại và trừng phạt chỉ còn nửa thân mình quái vật. Giờ đây nó được đặt lên bệ đá để canh cửa và xua đuổi ma quỷ cho nhà thờ.

Thu hồi tầm mắt Altin và các bạn ngồi vào hàng ghế cách bục trung tâm không quá xa cũng không quá gần. Đây là vị trí mà Jane đã lựa chọn tỉ mỉ cho họ sau khi quan sát khán đài, đảm bảo có thể quan sát toàn quảng trường lại không gây sự chú ý.

Đợi khoảng một lúc lâu, hội trường gần như đã đầy ắp người.