Chương 12

chương 12

+++

Tiếng gió vù vù thổi bên tai làm Altin tỉnh giấc, cậu mơ mơ màng màng nhìn những tán cây sượt qua khóe mắt.

Đồi ư?

Không, hình như cậu không những ở trên đồi, mà còn là ở tuốt trên ngọn cây trên đồi.

Altin giật mình tỉnh táo, cậu phát hiện mình đang bị quấn trong một chiếc áo choàng đen kín mít, một người xa lạ đang cõng cậu trên lưng, bên dưới là đám cây cối rậm rạp không ngừng vụt qua.

Cơn gió sàn sạt thổi vào những khóm lá trên ngọn cây, vang lên tiếng ù ù bên tai Altin.

Altin mím môi, xuyên qua khe hở của chiếc mũ trùm nhìn thấy còn tới khoảng ba, bốn người khác xung quanh cậu nữa. Tất cả họ đều chùm áo choàng màu đen che kín thân thể, lao nhanh trên ngọn cây với tốc độ đáng sợ, đám cây cỏ bên dưới trượt qua nháy mắt chỉ còn lại tàn ảnh.

Trong thoáng chốc lòng Altin hơi hoảng hốt, cậu tính vùng dậy nhưng một giọng nói đã cắt ngang hành động của cậu.

"Tốt nhất là cậu không nên nhúc nhích, nếu không muốn rơi từ đây xuống dưới."

Altin nhận ra giọng nói ấy, cậu quay đầu về hướng phát ra tiếng.

Quả nhiên, là người đàn ông ở căn nhà gỗ đó. Anh ta và người phụ nữ kia có quan hệ gì với nhau?

Altin loáng thoáng nhớ tên người đàn ông trên tờ đơn giao bánh.

"Beyond?"

Người đàn ông mỉm cười, gật gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ liếc người đang cõng Altin.

Người nọ hiểu ý giơ tay kéo chiếc mũ trùm của Altin xuống, che khuất tầm mắt cậu, vững vàng cõng cậu trên lưng lao vυ"t trong màn đêm. Một mùi hương mát lạnh thoảng qua mũi cậu, cảm giác quen thuộc đến lạ thường nảy lên trong lòng Altin, chớp mắt, cậu mơ màng rơi vào hôn mê.

Trước khi ngất cậu chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt rubi khẽ nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt ấy tỏa sáng trong màn đêm như đóa hoa hồng diễm lệ, từng cánh hoa xòe ra rực rỡ như ánh lửa trong đêm, tuy chạm tay vào sẽ rất bỏng rát nhưng lại mang đến sự ấm áp cực kỳ.

Cứ như đóa hoa ấy xòe ra không chỉ vì để ai đó chú ý mà còn là vì muốn được sưởi ấm cả bầu trời ấy.

Đợi đến khi lần nữa mở mắt, Altin đã hoàn toàn ở một nơi xa lạ.

Tiếng mưa rơi đập bồm bộp vào cửa kính tạo ra âm thanh ồn ào trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, đủ để hù dọa một người nhát gan.

Ấy thế dù cả căn phòng chỉ có duy nhất một mình mình, Altin cũng không thể làm gì khác dù cho thâm tâm cậu rất bất an.

Vì cậu phát hiện cậu không thể động đậy được. Cả người cậu cứng ngắt nằm trên chiếc giường lạ hoắc.

Đôi đèn vàng rồng treo tường ở góc phòng, chiếu từng tia sáng vàng heo hút, những vệt tối đen không được ánh sáng chiếu tới cứ chập chùng theo ngọn đèn, lúc sáng lúc tối.

"Cạch".

Cánh cửa phòng mở ra.

Chiếc đèn chùm tinh xảo với từng chi tiết được treo trên trần nhà bật sáng, ánh sáng từ nó tỏa ra giúp căn phòng trở nên sáng bừng trong đêm, ngăn cách bầu trời tối đen ngoài khung cửa sổ với người nằm bên trong.

Một người đàn ông ăn mặc vô cùng lịch thiệp đi vào, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa nhưng nụ cười lại chẳng tới đôi mắt.

Altin nghe được tiếng bước chân của người ở đằng cửa càng ngày càng lại gần mình. Đôi mắt cậu liếc sang, nhìn thân ảnh đứng bên cạnh giường nhưng chỉ nhìn được tới cằm của người đó.

Beyond nhận thấy sự bất tiện của cậu liền chu đáo ngồi xuống, để cậu thuận tiện đối diện với anh ta.

"Chào cậu Altin, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi. Tôi rất mừng khi cậu vẫn còn nhớ ra tôi."

Altin nhìn anh.

"Tôi biết, cậu không cử động được. Tôi rất xin lỗi vì đã làm vậy với cậu. Nhưng tình thế cấp bách, mong cậu thông cảm cho."

Beyond cảm nhận người Altin hơi lạnh, lúc này mới chợt nhớ ra nhiệt độ của mình và cậu khác nhau. Lập tức châm lửa lò sưởi lên.

Ngọn lửa tức khắc phựt lên trong đám củi, hơi nóng hầm hập xua tan đi cái lạnh trong phòng, tiếng củi phát ra âm thanh tách tách che lấp đi tiếng mưa rơi, trong phút chốc căn phòng lạnh lẽo trở nên ấm áp lạ thường.

Sau khi châm lò xong, Beyond mới quay lại trò chuyện với cậu.

"Trước tiên, có lẽ cậu muốn biết vì sao mình lại ở đây nhỉ?"

Altin hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Beyond như tên ngốc.

Beyond mỉm cười.

"Hiện tại nơi ở của cậu đã không còn an toàn nữa. Đám người Thánh Điện đang cố truy tìm cậu, vì cậu nắm giữ một thứ mà chúng khao khát lấy cho bằng được."

Nói đây Beyond im lặng một lát.

"Có rất nhiều thứ tôi không thể nói rõ với cậu được, nhưng tôi mong cậu hiểu rằng, việc cậu ở đây không chỉ giúp cho cậu mà còn giúp cho những người khác. Những người cậu yêu quý."

Altin khẽ khép mắt, cậu dùng sức mở miệng.

"Các, người, muốn, gì ở tôi?"

Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, giọng Altin rất khàn, cậu phải dùng hơi sức rất lớn mới nói được.

Beyond nhanh tay chạm lên cổ Altin, chặn lại không cho cậu nói tiếp.

"Đừng gắng sức, cậu vẫn còn cần thời gian hồi phục."

"Bọn tôi muốn cậu bình an Altin, chỉ cần cậu bình an, vậy thôi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông khẽ khàng vang lên, ý cười hiện lên đuôi mắt anh ta, lời nói như tiếng lòng suốt bao nhiêu năm ấp ủ.

Tiếng nói ấy trấn an đi sự bất an của người nằm trên giường. Trao cho cậu một niềm an ủi cực lớn. Như những người thân thiết đã kề cạnh mình qua bao năm tháng, chỉ cầu mong mình bình an trên mọi nẻo đường.

Altin chợp mắt, buông tha cho câu hỏi mắc kẹt nơi cuống họng, từ từ ngủ say.

Beyond nhìn cậu rơi vào giấc ngủ sâu, lẳng lặng không nói gì rém màn lại, đi ra khỏi phòng, đóng cửa.

________

"Tìm ra chưa?" Jay cầm thư tín nhìn chằm chằm vào giáo chúng.

Cảm nhận cơn tức giận của phó giám mục, giáo chúng dù sợ hãi cũng không dám chậm trễ báo cáo.

"Đã cho lục soát hết thị trấn nhưng vẫn, vẫn không tìm ra ạ."

"Vô dụng!!" Một cuộn giấy đập mạnh vào đầu giáo chúng đang cúi đầu.

Áo choàng đung đưa, chiếc bút lông nắm trong tay bị Jay bẻ gãy làm đôi, gã ta nắm lấy sợi dây quật mạnh vào lưng giáo chúng.

"Thứ vô dụng, ta tốn công sức đào tạo các ngươi để làm gì? Trong khi chỉ có một người mà cũng không tìm được!!"

Đón nhận cơn phẫn nộ của phó giáo mục, giáo chúng co rúm mình lại. Gã không hề phản kháng mà để mặc cơn tức giận trút lên người mình.

Lúc này, từ ngoài cửa, một thiếu nữ xinh đẹp chầm chậm bước vào. Cả người cô yếu ớt như một nhành hoa mai có thể rơi rụng bất cứ lúc nào.

Cô tiến đến gần phó giám mục Jay, ngăn cản cơn giận dữ của người đàn ông.

"Phó giám mục Jay."

Nhìn thấy cô, Jay lập tức dừng hành động tra tấn của mình lại, phất tay áo cho người lôi giáo chúng thôi thóp đi xuống, tránh để Thánh Nữ bị làm dơ mắt.

"Arina, cô thế nào rồi?" Jay bước lại gần muốn đỡ cô nhưng đã bị Arina nhẹ giơ tay ngăn lại.

Cô điềm đạm ngồi lên ghế, đôi mắt liếc về bức thư bị phó giám mục Jay ném dưới đất, chậm rãi nhặt lên.

"Y chạy rồi à?"

"Phải, ta đã điều thêm người tiến về Thành Đông, có lẽ sẽ đuổi kịp."

Jay bị từ chối cũng không khó xử, gã ta ngồi đối diện với Arina, rót cho cô ly nước.

"Cơ thể cô hiện tại bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này ta sẽ thu xếp ổn thỏa. Cô cứ yên tâm đi."

Arina khép hờ mắt, nhìn chằm chằm vào ly nước.

"Ông ấy sắp không đợi được nữa.."

Bàn tay Jay khựng lại, nhìn thiếu nữ đối diện chốc lát, buông tiếng thở dài.

"Xem ra phải đành báo lên cho Giáo Hoàng thôi. Nhưng cô hiểu cái giá của nó là gì rồi phải không?"

Arina gật đầu.

"Được, vậy ta sẽ liên hệ với chưởng giám mục. Trong thời gian này, cô cố gắng dưỡng bệnh đi."

Arina bước ra cửa, trước khi đi đôi mắt cô nhìn vào bức bản đồ sau lưng phó giám mục Jay rồi dời mắt.

Có lẽ chuyện mà cô không mong đợi nhất rốt cuộc cũng phải đối mặt.