Thật ra thì Ninh Vi Nhàn rất hồi hộp, từ nhỏ đã được giáo dục hoảng hốt lo
sợ tuyệt đối không phải là cảm xúc mà một cô gái nhà danh gía không nên
có, cho nên dù Nhan Duệ đưa tay bao lấy bộ ngực của cô, thì cô vẫn giữ
vẻ mặt ôn hòa, không dám bộc lộ vẻ sợ hãi. Mấy lần trước Nhan Duệ rất
dịu dàng, nhưng lần này anh uống rượu, nên Ninh Vi Nhàn hơi sợ, nhưng cô vẫn chấp nhận.
Nhan Duệ cũng không khách khí với cô, anh xoa nắn bộ ngực của cô sau đó lại tiếp tục hôn cô, nhất định cô phải lè lưỡi
cùng nhảy múa với lưỡi của anh thì anh mới bằng lòng bỏ qua, Ninh Vi
Nhàn bị anh hôn đến nỗi thở hồng hộc, suýt nữa ngất đi: “Duệ... a...
Duệ...” Cô luống cuống nhìn áo ngực bị anh giật xuống, liền đỏ mặt.
Có lẽ do uống rượu nên mình mới xúc động như vậy, Nhan Duệ cứ một mực cho
rằng như vậy. Đổ tội cho chất cồn, để anh không còn phải sợ hãi đối mặt
với suy nghĩ mình bị trói buộc, để anh quên đi tính lãng tử trong máu
mình, giờ phút này ngoại trừ người vợ đang nằm dưới người anh ra, anh
không hề nhớ rõ cái gì cả.
Anh cũng không say đến như vậy, nhưng mà... có lẽ Ninh Vi Nhàn khiến anh say, ai biết được?
Đêm càng ngày càng sâu, có người cũng bị mê hoặc càng ngày càng sâu, có lẽ vì tình yêu cũng có lẽ không phải vậy.
Cũng không ai biết được.
Rất nhanh Ninh Vi Nhàn đắm chìm trong đó, kỹ xảo của Nhan Duệ rất tốt, bất
kỳ người phụ nữ nào trên tay anh, cho dù bị lãnh cảm, anh cũng có thể
làm cho người trong lòng bốc cháy chỉ trong nháy mắt,
๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn huống chi là vợ anh Ninh Vi Nhàn?
Quần
áo rải đầy đất, ánh trăng chiếu vào phòng, phía trên là ánh đèn màu vàng ấm áp, tất cả đều là tốt nhất, đẹp nhất tốt đệp đến nỗi không có cách
nào tả được. Nhan Duệ si mê nhìn người phụ nữ đang nằm dưới mình, anh có cảm giác, mình thật sự đã uống say, nếu không làm sao anh lại cảm thấy
cô ấy là ngườ phụ nữ đẹp nhất mà anh đã gặp từ lúc sinh ra đến giờ?
Tại đây đó chút ít thời gian riêng, tại đây đó có một người đặc biệt, có
người sẽ bất tri bất giác đắm chìm, nhưng mà -- anh không chịu thừa
nhận, điều đó khiến anh cảm thấy xấu hổ và khinh bỉ mình, lãng tử làm
sao có thể dừng chân vì một người phụ nữ? Hơn nữa còn là người phụ nữ
mới ở chung chưa được nửa tháng! Tình yêu, quỷ mới tin, chỉ do ánh trăng và rượu gây họa thôi!
Cho dù đánh chết Nhan Duệ, anh cũng cho là như thế, cho nên anh không muốn nghĩ đến cái gì cả, chỉ hôn Ninh Vi
Nhàn sâu hơn, dù sao cũng là phụ nữ... Không có cũng... không sao?
Ninh Vi Nhàn không biết suy nghĩ trong đầu Nhan Duệ, càng không biết kết quả sau này của mình là gì, cô chỉ muốn cùng chung sống một cuộc sống êm
đềm, cứ coi như là giấc mộng cũng có thể thực hiện, mặc dù mấy hôm trước Nhan Duệ nói anh không thể yêu cô.... đó cũng là nói giỡn thôi... cô
cho là như vậy.๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Phía trước có một ngọn
núi cao, bạn cũng thấy, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ vì dưới núi có bảo bối bạn muốn, nhưng bạn đã quên.
Bạn cũng không phải người ngu, bạn thừa biết không thể dời núi.
Cho nên kết quả có hai loại, một là bạn bị núi đè chết, hai là bạn từ bỏ.
Ánh trăng trở nên càng ngày càng đậm, đậm giống như bông tuyết trắng bệch.
****************
Ba tháng sau
Nhan Duệ có cảm giác mình sắp bị điên.
Anh cũng không biết mình bị cái gì, ông trời, anh lại ở trong ngôi biệt thự nhỏ này suốt ba tháng, suốt ba tháng đó! Suốt ba tháng không ra ngoài
tán gái, suốt ba tháng không đến trường đua.... Anh điên rồi, nhất định
là anh bị điên rồi!
Cầm tờ báo mà xem không vào chữ nào, nếu như
anh bị điên cũng không đáng sợ... Đáng sợ là anh lại cảm thấy thích, cho rằng cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt! Anh cũng sắp ba mươi rồi, cũng nên hồi tâm, sự nghiệp gia đình cũng cần anh, ba mẹ anh cũng
nên đi hưởng tuần trăng mật thứ hai rồi... Ông trời, ông thử nhìn đi,
anh chính là Nhan Duệ trong miệng mọi người sao?
SHIT! Thật là gặp quỷ mà!
Sau khi nhìn thấy Ninh Vi Nhàn chảy nước mắt vào ba tháng trước! Anh giống
như kẻ điên bỏ hết tất cả phụ nữ trên tay chạy về lên giường ân ái với
cô, sau đó thì mê luyến thân thể của cô một cách điên cuồng,
๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cái này cũng chẳng có gì, quan trọng là cho
tới bây giờ anh vẫn chưa chán ghét cô, thậm chí còn thậm chí còn cảm
thấy Ninh Vi Nhàn càng ngày càng đẹp hơn, thậm chí mỗi sáng sớm tỉnh
lại anh lại bắt đầu mong đợi trời mau tối để cùng vợ lăn lộn trên
giường.
Nói anh không điên ai tin đây?
Nói đùa gì vậy... Nói đùa gì vậy... Nói đùa gì vậy!
Bóp chặt tờ báo trong tay, Nhan Duệ giận đến nỗi vỗ mạnh lên bàn, con mắt
đào hoa tràn đầy lửa giận, mẹ kiếp, đây là cuộc sống mà anh đã
từng trải qua sao? Sáng ngủ dậy tưới nước cho hoa, thậm chí vì một câu
nói của Ninh Vi Nhàn mà anh mà anh đích thân đi mua một chú chó Samoyed
cho cô!
Nhà cửa, xe, vợ, vườn hoa, ánh mặt trời, chó... Nếu có một đứa bé thì cuộc đời anh đã hạnh phúc viên mãn...
Đợi chút, đứa bé?
Hiện tại Nhan Duệ xác định mình bị điên rồi, anh, anh lại bắt đầu nghĩ đến
đứa bé! Làm ơn, đây là sinh vật anh cảm thấy phiền toái nhất thế giới!
Nghĩ đến có một hoặc vài tên tiểu quỷ đưa bàn tay vô cùng bẩn lên nắm
lấy áo sơ mi của anh kêu ba ba, ba ba... Toàn thân anh đều nổi da gà,
Nhan Duệ vội vàng lắc đầu, muốn vứt những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Nhưng mà... nếu có một đưa bé giống y như Vi Nhàn...
Lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu!
Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Con mắt đào hoa đỏ ngầu, Nhan Duệ ném tờ báo đã bị mình bóp nát lên bàn ăn, âm thanh rất lớn khiến Ninh Vi Nhàn chú ý, cô từ phòng bếp quay đầu ra
nhìn, thấy dáng vẻ cứng đơ của anh, vội hỏi: “... Sao vậy anh?”
Đáng chết, rất muốn đi đến nói với cô anh đã hẹn ra ngoài ăn sáng! Nhan Duệ
thầm khuyến khích mình. Nhưng mà... tài nấu nướng của Vi Nhàn rất tốt,
có cô bên cạnh những người phụ nữ kia chỉ là mây trôi... “... Không có
chuyện gì đâu, anh đang luyện tay, ha ha.”
Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất quái lạ nhìn anh, rồi xoay người lại hết sức chuyên chú làm bữa sáng.
Thiếu chút nữa là chảy nước mắt, mẹ kiếp anh là người rắn rỏi là người rắn
rỏi không phải là trai bao, tại sao trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng
khi đối mặt với cô lại thì lửa giận lại tiêu tan sạch sành sanh? Nói đùa gì vậy, nói đùa gì vậy!
Editor: Queen - ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Đang tự oán trách chính bản thân mình, Ninh Vi Nhàn đã bưng cái mâm đến, bên trong có rất nhiều bánh trứng, một mùi hương thơm ngào ngạt bay đến,
Nhan Duệ không nhịn được hít sâu vài hơi-- một trong những phương diện
khiến anh bị cô hấp dẫn đó là tài nấu ăn! Quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vẫn là lần đầu tiên Nhan Duệ biết bữa sáng kiểu Trung cũng rất tuyệt.
Sau khi bày bánh trứng ra, Ninh Vi Nhàn lại đi về phía phòng bếp lấy nồi
cơm điện nhỏ mà cô đã nấu thật lâu ra, Nhan Duệ không kìm lòng được bày
ra vẻ mặt mong đợi: “Bữa sáng hôm nay ăn món gì vậy?”
Nhìn dáng
vẻ vội vàng giống như con khỉ của anh, Ninh Vi Nhàn bật cười, đưa tay mở nắp nồi cơm ra, một mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt lan tràn khắp nơi, “Cháo khoai lang.”