Chương 18

Ninh Vi Nhàn cũng không giữ anh lại.

Cô rúc ở trong chăn, co người thành một cục. Co thêm nữa, co thêm nữa....

Mãi cho đến khi ngay cả bản thân cũng không cảm giác được sự tồn tại của chính mình.

Cô cứ mơ mơ màng màng rồi không biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn thức dậy thì trời đã tối, trời tối

nhanh như vậy, nhanh đến nỗi cô không kịp trở tay.

Cô không biết

Nhan Duệ có về hay không, rời giường, vệ sinh cá nhân xong cầm di động

một lúc lâu nhưng lại không dám gọi cho anh, bọn họ kết hôn mới được ba

ngày, nhưng Ninh Vi Nhàn cảm thấy giống như đã được ba năm.

Xoa

xoa huyệt Thái Dương đang đau buốt, cô vào phòng bếp ăn vài thứ cho đỡ

đói, sau đó mở đèn lên ngồi ở sô pha đợi anh, có lẽ vì mới thức dậy nên

Ninh Vi Nhàn không hề buồn ngủ, liền đi vào phòng sách lấy một quyển

sách ra, buổi tối cực kỳ yên tĩnh, mọi gia đình xung quanh cũng không có âm thanh gì, Ninh Vi Nhàn ngồi trên sô pha đọc sách cũng cảm thấy buồn

tẻ.

Thời gian cứ thế trôi qua, cô cũng ngồi không yên, thật ra

thì cuộc sống hiện tại cũng không khác cuộc sống trước kia là mấy, chỉ

là bây giờ cô có nhiều nhiều thời gian rảnh hơn mà thôi.

Nhan Duệ vẫn chưa trở về.

Tối hôm qua và tối nay giống nhau, thậm chí Ninh Vi Nhàn không cách nào

phân biệt được. Cô cầm lấy sách rồi co hai chân lại, nhiệt độ phòng

khách vừa vặn nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh -- bây giờ là mùa hè, đáng lẽ

phải nóng mới đúng.

Cô vốn không buồn ngủ giờ cũng buồn ngủ

rồi... Cho đến mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, bị khuôn mặt to lớn trước mắt dọa giật mình, theo bản năng muốn

nhảy dựng lên, nhưng mà lại bị Nhan Duệ ngăn lại, miệng anh toàn mùi

rượu, rất nồng, rất hôi, cũng rất khó ngửi, nhưng Ninh Vi Nhàn không có

cảm giác buồn nôn, mùi thơm trên người Nhan Duệ và mùi rượu cùng xông

vào mũi cô, vừa mị hoặc lại mang theo hơi thở lãng tử.

Chẳng qua

là hôn môi không đủ thỏa mãn du͙© vọиɠ của Nhan Duệ, anh lầu bầu luồn tay vào bộ ngực Ninh Vi Nhàn, áo ngủ bị anh cởi ra, lộ ra áσ ɭóŧ đang bao

bọc vậy tròn trĩnh. Nhan Duệ chỉ uống rượu say nhưng vẫn chưa đến nỗi

loạn trí, anh bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mặt: “Ừ... Sau này khi mặc áo ngủ thì không cần mặc đồ lót...” Nói xong cũng nhào

tới.

Ninh Vi Nhàn đã bị anh chặn lại, bây giờ anh còn bổ nhào về

phía cô, làm sao cô có thể chịu được? Thân thể mềm mại liền ngã xuống

ghế sofa, Nhan Duệ cũng ngã theo, môi mỏng tràn đầy mùi rượu hôn lung

tung, Ninh Vi Nhàn sợ nhột, nhưng người đàn ông say rượu lại không bớt

phóng túng -- có lẽ bởi vì tối nay anh về nhà, nên anh không cho phép cô cự tuyệt anh.

Mấy phút sau, hình như Nhan Duệ đã sờ đủ, định tìm môi của Ninh Vi Nhàn. Miệng của cô rất nhỏ, nhưng lại hồng thuận, cực

kỳ xinh đẹp, anh rất, thích không thì không đủ cho nên khi hé miệng liền muốn ngậm lấy cái miệng xinh xắn của Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn cũng

không cự tuyệt, chỉ thở hổn hển đặt đôi tay nhàn rỗi lên bả vai Nhan

Duệ, theo ý cô, chỉ cần anh nguyện ý đến gần cô, như vậy thì hai người

sẽ có khả năng, đúng không? Anh là người thân nhất của cô, cũng là người nắm giữ toàn bộ hy vọng về cuộc sống của cô, làm sao cô có thể cự tuyệt anh đây?

Đầu lưỡi nóng bỏng chui vào cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Vi Nhàn, mùi rượu nồng đậm xông thẳng lên mũi, khiến cô xém ngất xỉu,

cũng không phải bởi vì hôi, mà là cô chưa bao giờ uống rượu, nên không

chịu nổi mùi rượu, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu cũng khiến cô hoa mắt

chóng mặt: “A, Nhan, Nhan Duệ... Anh, anh đừng dùng sức như vậy...”

Miệng của cô bị anh cắn rất đau.

Mặc dù Nhan Duệ uống rượu say

nhưng vẫn biết đây là đâu, lại càng biết người phụ nữ dưới thân là vợ

của anh - Ninh Vi Nhàn, vốn dĩ anh không muốn về nhà, dù sao cũng chỉ là một đêm cuồng hoan, nhưng mà -- không biết tại sao, vừa nghĩ đến buổi

sáng thấy Ninh Vi Nhàn rơi nước mắt, tim của anh giống như bị mèo cào

mấy trăm cái, vừa đau vừa ngứa lại khó chịu, lúc ấy anh liền đẩy ngã

người phụ nữ đang úp mặt giữa đùi anh ra, rồi đứng lên. Dù sao Ninh Vi

Nhàn cũng là vợ anh, anh muốn lên lúc nào thì lên, ai cũng không thể nói gì đúng không?

A, mất khống chế lần này thôi, dù sao thì cô là

người phụ nữ mà anh mới ôm có mấy lần, khẳng định là bị cảm giác mới mẻ

quấy phá, chơi chán rồi thì sẽ không như vậy nữa, hiện tại anh chưa chơi chán mà thôi. “Gọi anh Duệ, Vi Nhàn, gọi tên anh đi...”

Ninh Vi

Nhàn xấu hổ, cảm giác thất vọng lúc trước cũng bay hết, cô đỏ mặt, sợ

hãi đưa tay ôm lấy cổ Nhan Duệ, giọng nói rất nhỏ gọi tên anh: “Duệ...”

Nhan Duệ rất hài lòng khi cô nghe lời và biết điều, liền mỉm cười thật tươi

với cô, sau đó đầu lưỡi liền chui vào giữa hai cánh môi hồng thuận của

cô, ra sức bú ʍúŧ, anh nâng Ninh Vi Nhàn lên cùng chơi đùa với đầu lưỡi

của cô, mới hôn thôi đã tạo ra vô số sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ, giữa hai người

khó nói khó nói lên lời kí©ɧ ŧìиɧ.

Đèn trên tường lờ mờ, Ninh Vi

Nhàn xinh đẹp kinh người, ánh mắt như sương mù, con ngươi đen như mực

sáng rực động lòng người, giống như có ngàn vạn tình ý không nói hết,

đôi mắt tràn ngập hơi nước lại dịu dàng, đôi môi sưng đỏ hơi cong lên,

mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng bóng bên trong, áo ngủ của cô bị

anh xé nát, cặp ngực tuyết trắng tròn trịa nửa lộ nửa kín đung đưa. Nhan Duệ không tự chủ được nuốt nước miếng, anh chơi đùa “hoa” đã nhiều năm

như vậy, dạng người đẹp nào cũng đã chơi qua, bản thân lại rất có sức

quyến rũ, khiến vô số nam nữ theo đuổi, chưa từng vì một người phụ nữ

nào khiến mình trở nên ngây ngô lại còn giống như một tên con trai mới

biết đến tìиɧ ɖu͙©.

Lắc đầu, Nhan Duệ cho rằng sự kích động của

mình tối nay là do ánh trăng và rượu, chắc chắn là do anh quá cần phụ nữ rồi, cho nên mới mất khống chế, nếu không tại sao đêm tân hôn lại không mất khống chế mà lại xuất hiện lúc này?

Không sai, chính là như vậy, chính là như vậy.

Anh đã quên đi chuyện mình mới vừa cự tuyệt một người đẹp, chuyện đó không

quan trọng, quan trọng là... Hiện tại anh muốn dập lửa. Đôi mắt đào hoa chớp chớp, Nhan Duệ không thể che giấu được hơi thở nhìn người bị nữ

xinh đẹp đang nhắm mắt nằm dưới thân mình. Có lẽ vì ánh đèn, có lẽ

nguyên nhân là lòng anh cho nên anh cảm giác, cảm thấy sờ Ninh Vi Nhàn

thoải mái hơn so với những người phụ nữ khác, mặc dù dáng người của cô

không nóng bỏng, nhưng lại chiếm lấy tim anh. Chạm tay vào là có thể cảm nhận được đa thịt non mềm như thạch hoa quả, khiến anh chỉ muốn cắn một cái, nếm thử coi vị của nó có giống như xúc cảm không.