Chương 7: Tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng tôi

Chuyện giữa Cao Lâm Lâm và Lâm Mộng Kỳ vẫn còn đang sôi sục trên Weibo.

Chưa đầy nửa ngày, hot search Úc Tri Ý nữ thân quốc dân đã giảm xuống, buổi chiều không có lớp học, hôm nay sau khi bị đuổi ra khỏi phòng học, không thể nhớ được trọng điểm, buổi chiều Úc Tri ý liền cầm sách vở đi thư viện phân loại tư liệu ôn tập Hán ngữ cổ đại.

Nhưng tâm trạng của cô, vẫn bị việc trên Weibo ảnh hưởng, lật qua mấy trang sách vở, nhưng vẫn không thể an tâm ôn tập.

Trong môi trường Internet công khai, mỗi người đều có tiếng nói, những người ngồi sau màn hình không cần nhìn ra sự thật hay hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại có thể không phụ trách nhiệm mà chửi rủa công kích.

Úc Tri Ý biết, tâm trí mình không đủ mạnh, cũng không thể thật sự làm lơ những từ ngữ ô uế trên màng

Thậm chí, khiến cô nhớ lại tuổi mười bốn năm ấy, rất nhiều hồi ức khó chịu

Bất lực, khinh nhục, cười nhạo, cô lập…… Bạo lực học đường lâu ngày, là ký ức không thể xóa bỏ trong những năm qua của cô gái.

Khi đó, nàng mới mười bốn tuổi, gia đình và môi trường trưởng thành đã tạo cho cô một tính cách ngoan ngoãn, hiền lành, nhưng lại không cho cô dũng khí để đối mặt với sự cô lập cùng bạo lực học đường, đối mặt với các bạn học cố ý vô tình ác ý, cô căn bản không biết làm sao.

Mãi cho đến khi cha cô, người tận tâm nghiên cứu khoa học, phát hiện ra đã ngay lập tức chuyển cô sang trường khác, Úc Tri Ý mới thoát khỏi những năm tháng đen tối và bất lực đó, nhưng vết thương và bóng tối trong lòng cô không bao giờ có thể chữa lành được.

Sự cố internet lần này, lại lần nữa gợi lên những đoàn ký ức đã bị chôn vùi ở trong trí nhớ cô.

Việc tiếp xúc và cùng internet khiến ký ức sống lại, cảm giác chán nản khi bị các bạn cùng lớp ác ý chỉ vào chóp mũi, chửi bới, chế giễu tràn ngập.

Úc Tri Ý không muốn nhớ lại những việc đó, nhưng lại không thể thoát khỏi ý thức trong đầu.

Tính cách cô ngoan ngoãn, hiền lành, trải qua quá trình trị liệu tâm lý, rồi sau đó sinh hoạt bình thường, người nhà đều cho rằng những việc đó không còn ảnh hưởng đối với cô nữa, nhưng chỉ có Úc Tri Ý biết, cô bị bệnh, là tâm bệnh.

Cô biết rõ, mình không nên như vậy, thậm chí chán ghét vẻ giả vờ của mình, nhưng cô không có cách nào, không có cách nào thờ ơ được, không thể bình tĩnh và trở thành người ngoài với quá khứ xa lạ của mình được.

Đó là con quỷ năm tháng, mà cô tìm không thấy biện pháp chạy thoát.

Điện thoại trong túi rung lên, tầm mắt Úc Tri Ý từ ngoài cửa sổ quay lại, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn bốn phía một chút, cô nhanh nhóng đến bên cửa sổ nhỏ giọng nói chuyện, “Alo, Lý viện trưởng?”

Năm phút sau, Úc Tri Ý trở về, thu thập một chút sách vở, xách cặp rời khỏi thư viện.

Vừa mới đi ra thư viện, Úc Tri Ý liền bị một nam sinh chặn lại, “Đồng, đồng học, chờ một chút.”

Úc Tri Ý dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía cậu thiếu niên có chút xấu hổ bên cạnh, “Đồng học, có việc gì không?”

Lý Hoài Vũ nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của cô gái, bỗng nhiên có chút nói lắp, những lời định nói ban đầu, khi nhìn thấy cô gái, tất cả toàn bộ đều quên hết.

Úc Tri Ý khẳng định mình không quen biết người này, thấy đối phương nhất thời nói không nên lời, định rời đi.

Lý Hoài Vũ dưới tình thế cấp bách đuổi theo, “Úc Tri Ý, mình, tôi là người đăng ảnh của cậu lên Weibo.”

Nói xong câu đó, vành tai Lý Hoài Vũ đỏ bừng, quả nhiên Úc Tri Ý dừng lại, quay đầu nhìn Lý Hoài Vũ

Lý Hoài Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía cô gái cũng không có vẻ mặt tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm, lấy hết dũng khí nói: “Tôi tới đây chủ yếu là để xin lỗi cậu. Chuyện xảy ra trên Weibo thật sự là ngoài ý muốn, nếu như đã gây ra phiền toái gì cho cậu.......”

“Bức ảnh còn không?” Úc Tri Ý bỗng nhiên nói.

“Hả?” Lý hoài vũ sửng sốt một chút, gãi đầu, bình tĩnh nói, “Còn, nó ở trong máy ảnh của tôi.”

“Phiền cậu xóa nó đi.” Úc Tri Ý bình tĩnh nói.

“Xóa, xóa đi?” Lý Hoài Vũ lộ ra vẻ mặt luyến tiếc, “Nhưng ảnh chụp thật sự rất đẹp.”

“Cậu tùy tiện đăng ảnh của tôi, khiến tôi gặp rắc rối, việc trên Weibo, hiện tại đã bình ổn lại, nếu cậu xin lỗi tôi, tôi cũng không nghĩ đi so đo chuyện này, nhưng về bức ảnh, tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng tôi.”

Sắc mặt Lý Hoài Vũ nóng lên, hắn đã để Úc Tri Ý từ lâu, ngay từ đâu cô chỉ là vô tình xuất hiện trong ống kính của hắn, hắn bị sốc trước khuôn mặt trầm lặng và dịu dàng của cô, cho tới nay, hắn luôn cảm thấy Úc Tri Ý là một cô gái cá tính, dịu dàng, lại không thể tưởng tượng được, cô sẽ nói ra những lời lạnh lùng như vậy với hắn khiến hắn xấu hổ.

Không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh đến không được nói.

“Xin…… Xin lỗi.”

Úc Tri ý gật đầu, “Tôi còn có việc, hy vọng cậu nói được thì làm được.”

“Đợi đã!” Lý Hoài Vũ lại lần nữa gọi lại Úc Tri Ý, “Tôi có thể gửi ảnh cho cậu không, tôi là sinh viên năm hai chuyên ngành nhϊếp ảnh, nhϊếp ảnh gia muốn xóa những bức ảnh mình thích, thật sự yêu cầu dũng khí rất lớn.”

Úc Tri Ý sửng sốt, rồi sau đó gật đầu, ánh mắt Lý Hoài Vũ hơi sáng lên, “Có thể thêm WeChat không, tôi gửi ảnh chụp cho cậu.”

“Đăng lên Weibo là được.”

Lý Hoài Vũ nhìn bóng dáng không chút lưu luyến nào rời đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sau khi Úc Tri Ý rời khỏi thư viện, điện thoại trong tay lại vang lên, nàng nhìn thoáng qua tên người gọi, dừng bước chân lại, “Alo, cố sư huynh, có việc gì không?”

“Được rồi, việc trên Weibo đã qua, em không có việc gì.”

“Đêm nay, không cần, em có việc không ở trường học, cảm ơn sư huynh, thật sự không cần an ủi em, chỉ là việc ngoài ý muốn thôi.”

Cúp điện thoại xong, Úc Tri Ý đi tới cổng trường.

Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại trước cửa một nhà tên là cô nhi viên Tiểu Thiên Sứ.

Sau khi Úc Tri Ý thanh toán tiền xe, cô xuống xe trực tiếp tiến vào cô nhi viện.

Bảo vệ nhìn thấy Úc Tri ý, chào hỏi nói, “Biết ý lại tới gặp bọn nhỏ à?”

Úc Tri Ý cười, chào hỏi lại rồi trực tiếp đi vào.

“Lý viện trưởng, thông thông thế nào?” Úc Tri Ý sau khi nhìn thấy viện trưởng cô nhi viên Tiểu Thiên Sứ, thân thiết hỏi.

Trên mặt Lý viện trưởng có chút áy náy, “Thật sự xin lỗi Biết Ý, để cô đi một chuyến xa như vậy, mấy ngày nay Thông Thông sốt cao không lùi, có chút dính người, hôm nay vẫn luôn nháo muốn chị Biết Ý, tôi không có cách nào, lúc này mới gọi điện thoại cho cô.”

Úc Tri Ý nhẹ nhàng cười, “Không có việc gì, hiện tại tôi cũng không có việc gì, Thông Thông đâu, tôi muốn gặp em ấy.”

Lý viện trưởng mang theo Úc Tri Ý đi vào.

Cô nhi viện Tiểu Thiên Sứ là nơi Úc Tri Ý làʍ t̠ìиɦ nguyện tới sau khi tới Đế Kinh để học đại học, sau vụ bạo lực học đường năm đó, cô đã không muốn nói chuyện với người khác hay tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong một thời gian dài, tiếp nhận một đoạn thời gian trị liệu tâm lý, bác sĩ tâm lý đề nghị cô đến nơi này để ở chung với bọn trẻ, thế giới bên ngoài có lẽ rất hỗn loạn, mà thế giới bọn nhỏ, tương đối đơn giản. Sau khi ở cùng bọn trẻ chung lại trở thành một thói quen, khi tới Đế Kinh, vô tình biết đến cô nhi viện mày, liền thường thường tới hỗ trợ, việc này cũng trở thành một phần cuộc sống của Úc Tri Ý.

An ủi Thông Thông một lúc, để hắn uống thuốc ngủ rồi, Úc Tri ý mới đi ra.

Các bạn nhỏ trong cô nhi viện biết Úc Tri Ý tới, đều hào hức muốn tới gặp Úc Tri Ý, cô vừa bước ra, đã nghe thấy những giọng nói nhẹ nhàng của lũ trẻ vây quanh, “ Chị Biết Ý, chị Biết Ý……”

Trên mặt Úc Tri Ý vô thức nở nụ cười, đưa lên miệng làm bộ im lặng, nhỏ giọng nói, “Đừng quấy rầy Thông Thông đang ngủ, chúng ta đi nơi khác chơi được không?”

Các bạn nhỏ đều rất kích động, đôi mắt chuyển động quay tròn, tràn ngập linh khí, đi từng bước nhỏ theo Úc Tri Y ra ngoài sân.

Sau khi gặp phải một đám trẻ con đã lâu không gặp, Úc Tri Ý cảm thấy phiền muộn cả ngày đã tiêu tan đi rất nhiều, Lý viện trưởng đi tới, nhìn bọn trẻ chơi đùa với ánh mắt hiền lành.

“Trong khoảng thời gian này cô không tới, bọn nhỏ đều rất nhớ cô.”

Trong khoảng thời gian này, Úc Tri Ý bận rộn tập luyện kịch nói, xác thật có chút bận rộn, để ý tới trong cô nhi viện thêm không ít thiết bị, nàng cười, “Có chút bận rộn, tôi cũng rất nhớ các bạn nhỏ, những thiết bị đó, đều là mua vào trong khoảng thời gian này sao?”

Lý viện trưởng gật đầu, “Đúng vậy, mới vừa được đưa vào tuần trước, là tập đoàn Hoắc thị quyên tặng.”

“Tập đoàn Hoắc thị?” Úc Tri ý có chút kinh ngạc, lại nói tiếp, tuần diễn tổ kịch nói lần này cũng cũng là tập toàn Hoắc thị, chỉ là người phụ trách lại không muốn lộ diện, cho nên cô cũng chưa có gặp qua.