Chương 9: Hôn chúc ngủ ngon

Sau khi về nhà, Chúc Vãn Nịnh nhân lúc Tô Dữ Chu đi tắm, nhịn không được lại click mở bức ảnh kia ra.

Bức ảnh tập trung vào pháo hoa trên bầu trời, mà nhân vật chính lại bị lu mờ thành bối cảnh, nhưng Chúc Vãn Nịnh lại cảm thấy vô cùng may mắn vì không chụp rõ ràng, bằng không với camera nguyên bản này, cô khẳng định rất khó coi, hơn nữa, lúc ấy thần sắc của cô nhất định rất ngốc.

Tuy rằng mặt không rõ ràng, nhưng động tác rất rõ ràng.

Nam thần thật sự ôm cô chụp ảnh!

Chúc Vãn Nịnh lại muốn lăn lộn trên giường, tiếng nước chảy trong phòng tắm kịp thời ngăn hành vi này của cô lại.

Đây chính là bức ảnh đầu tiên củ cô và nam thần!

Ngay khi cô nhận được bức ảnh liền download lưu trữ lại, đồng thời dự định sau này sẽ in ra và trân trọng nó.

Chúc Vãn Nịnh vô cùng vui vẻ cười ngớ ngẩn vài lần, cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, cô hoảng loạn rời khỏi cuộc nói chuyện của hai người, ngón tay lướt lướt giả bộ đang lướt web.

Trong phòng chỉ mở đèn đầu giường, cả người cô đều được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp, ôn hòa cực kỳ mềm mại.

Trong phòng bài trí không khác gì trước đây, chỉ vì có thêm một người, làm người ta cảm thấy cuộc sống bình đạm có thêm gợn sóng.

Những gợn sóng tràn ngập trong lòng Tô Dữ Chu, thẳng đến khi đi đến mép giường, vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Khi anh xốc chăn lên ngồi vào, Chúc Vãn Nịnh theo bản năng muốn lui vào trong, lại sợ người ta hiểu lầm, nên ngừng động tác lại.

Cùng lúc đó, Tô Dữ Chu cảm thấy cô căng chặt cùng câu nệ, đôi mắt anh hơi nheo lại, đặt chiếc điện thoại đang cầm xuống, nghiêng người nhìn về phía cô.

“Ở chung với anh em rất khẩn trương sao?”

Anh cố gắng thả chậm ngữ điệu, nhưng lời vừa nói ra, cô vẫn bị kinh hách, lắc đầu lắp bắp nói: “Không, không có.”

Cô ở trước mặt anh giống như tờ giấy trắng, trên đó không thấy rõ bất kỳ màu sắc gì.

Tô Dữ Chu không khỏi thở dài, may mà mình giành trước, nếu không hối tiếc cũng không kịp.

Chúc Vãn Nịnh nghe được tiếng thở dài của anh, không khỏi nhụt chí, biểu hiện của cô kém như vậy, anh có phải rất thất vọng hay không?

Nhưng anh là ánh sáng thời niên thiếu của cô, khi vị thần mà cô ngưỡng mộ đột nhiên từ đám mây bay xuống đứng bên cạnh cô, sao cô có thể bình tĩnh được?

Ngay khi cô đang ảo não, cảm giác nửa người trên của anh hướng về phía mình một chút, cô ngước mắt lên, liền thấy trên khuôn mặt anh tuấn của anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn cô mở miệng: “Không sao, tương lai chúng ta có rất nhiều thời gian để ở chung, em sẽ quen với sự tồn tại của anh thôi.”

Trong mắt anh có sự bao dung và biểu tình mà cô không thể hiểu được, nhưng cô có thể xác định, đều là thiện ý cùng cảm giác khiến người ta vui vẻ.

Cô nhịn không được gật đầu ừ một tiếng: “Em sẽ cố gắng thích ứng.”

Cô gần như là anh nói cái gì liền đồng ý, ngoan ngoãn cực kỳ.

Hầu kết Tô Dữ Chu lăn lộn: “Vậy từ hôm nay trở đi, chúng ta hãy cùng nhau làm gì đó, để gia tăng tình cảm với nhau.”

“Làm thế nào?” Chúc Vãn Nịnh nghiêng đầu, nghiêm túc nghe, giống như học sinh hiếu học.

Dứt lời, người trước mặt đột nhiên dựa lại gần, cô còn chưa phản ứng lại, bóng tối ập xuống, trên trán truyền đến cái chạm ấm áp.

Điện thoại tuột khỏi tay, cô ngồi yên tại chỗ.

Nụ hôn vừa chạm vào đã đứt quãng, Tô Dữ Chu đã lui về.

Biết rõ mình có chút nóng vội, nhưng anh kìm nén không được dã thú bạo động trong lòng kia.

“Sau này trước khi đi ngủ sẽ hôn chúc ngủ ngon, em có để ý không?” Khi nói chuyện anh thậm chí không dám nhìn cô, sợ sẽ nhìn thấy biểu tình chán ghét của cô.

Không khí im lặng hai giây.

Trái tim treo giữa không trung của Tô Dữ Chu rơi xuống.

Anh vực dậy tinh thần chuẩn bị xin lỗi, mũi đột nhiên ngửi được mùi hương trái cây cam quýt lê, giây tiếp theo, trên trán đã bị cánh môi mềm ấm nhẹ nhàng chạm vào.

Trái tim anh giống như bị nai con đâm một cái, lại sống dậy.

Chúc Vãn Nịnh hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi, cô cố gắng để giọng nói của mình vững vàng không run rẩy: “Chúc anh ngủ ngon!” Nói xong cô nhanh chóng lùi về mai rùa của mình.

Cô nhắm hai mắt lại giấu mình trong chăn,

Quá mắc cỡđi!

Dưới ngọn đèn ấm áp, Tô Dữ Chu vuốt trán, cười ngây ngốc.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~