Chương 8: Khoác vai chụp chung

Điều hoà ở trung tâm thương mại mở hết công suất, làn da lộ ra ngoài của Chúc Vãn Nịnh đều nổi một tầng nổi da gà, nhưng lòng bàn tay của hai người lại rất nóng, cô cũng không phân biệt được là mồ hôi của anh hay là của cô.

Chúc Vãn Nịnh làm bộ vô tình nhìn qua, anh dẫn cô xuyên qua đám người, thần sắc như thường, ống tay áo nhẹ nhàng, dịu dàng ôn nhuận nói không nên lời.

Cô biết, kích động khẩn trương chỉ có chính mình.

Chúc Vãn Nịnh hít thở vững vàng, cố gắng phớt lờ lòng bàn tay to lớn, biểu hiện bình thường một chút.

Cứ nắm lấy, đầu óc Tô Dữ Chu trống trơn, chỉ theo bản năng mà đi theo dòng người.

Tay cô nho nhỏ, mềm mại, nếu buông lỏng ra, liền sẽ giống như dòng nước mà trôi đi, nhưng lại sợ mình dùng quá nhiều sức sẽ làm cô đau.

Ngay khi Tô Dữ Chu ngọt ngào lại rối rắm, hai người đã tới cửa siêu thị nhập khẩu, không có đám người chen chúc, Tô Dữ Chu chỉ có thể luyến tiếc buông tay cô ra.

Chúc Vãn Nịnh là người khó đưa ra lựa chọn, bình thường mua đồ cô luôn phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa mua về còn thường xuyên thấy hối hận.

Nhưng hôm nay thì khác, Tô Dữ Chu là sinh viên khoa học tự nhiên điển hình, anh sẽ phân tích từ nhu cầu, tính năng, hiệu suất, sau đó đưa ra phương án phù hợp nhất, cho nên một giờ đã có thể mua tất cả các thiết bị điện.

Hình tượng nam thần ở trong lòng cô lại cao thêm.

Bởi vì mua đồ quá thuận lợi, thời gian còn rất nhiều, vì thế Tô Dữ Chu đề nghị đi doạ xung quanh một chút.

Bên cạnh trung tâm thương mại có một công viên dọc bờ sông, người chạy bộ, tản bộ, dẫn chó đi dạo tập thể dục khắp nơi.

Trước lạ sau quen.

Khi một đám người từ phía đối diện đi tới, Tô Dữ Chu tự nhiên mà dắt tay cô, che chở cô chen chúc trong đám người đi lại.

Chúc Vãn Nịnh không ngừng tự nhủ với mình răng, anh chỉ đang làm tròn nghĩa vụ của một người chồng, nhưng trái tim vẫn không thể nhịn được mà nhảy kịch liệt.

“Bộp —— bộp bộp bộp ——”

Pháo hoa từ bên bờ phun ra, hai bờ sông nối nhau tạo thành một cây cầu hình vòm, hoặc xen kẽ rơi xuống, hoặc mở ra những vì sao lộng lẫy giữa không trung.

Chúc Vãn Nịnh kinh hỉ nói: “Là biểu diễn pháo hoa!”

Tô Dữ Chu sóng vai cùng cô cách vòng bảo hộ xem pháo hoa, anh mỉm cười nói: “Vừa vặn là buổi biểu diễn pháo hoa vào thứ bảy hàng tuần.”

Màn biểu diễn này thật sự quá xinh đẹp, Chúc Vãn Nịnh nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh, đợi lát nữa chia sẻ cho Tư Dao và những người khác xem.

Tô Dữ Chu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, đột nhiên cảm thấy màn pháo hoa đầy trời này giống như một đám bóng đèn thật lớn, thật là chướng mắt.

Bên cạnh có mấy đôi tình lữ, người thì bị pháo hoa làm cho kinh ngạc hoan hô, người thì hét về phía bầu trời, lúc kinh lúc rống, có chút ầm ĩ.

Tô Dữ Chu liếc mắt qua, liền thấy nữ sinh bên cạnh kéo bạn trai chụp ảnh, trái tim anh vừa động, ngón tay nắm chặt, ngữ khí tự nhiên mà nói với Chúc Vãn Nịnh: “Chúng ta cũng chụp ảnh đi.”

Chúc Vãn Nịnh nghe tiếng quay đầu lại, anh đã cầm điện thoại bắt đầu tìm cameras.

Trái tim cô đập lỡ một nhịp, nam thần cư nhiên muốn chụp ảnh chung với cô!

Cô đưa hai tay ra sau, cố gắng biểu hiện tự nhiên hào phóng: “Vậy chúng ta chụp cả pháo hoa đi.”

“Được.”

Hai người đưa lưng về phía mặt sông, Tô Dữ Chu dựa vào vòng bảo hộ giơ điện thoại lên, camera phảngười chiếu hình ảnh hai người, khoảng cách hai vai xa bằng một nắm tay.

Anh nói: “Hình ảnh không đủ đối xứng, em dựa lại đây một chút.”

Chúc Vãn Nịnh bước từng bước nhỏ lại, nhưng lại không dám quá gần anh.

Cô liếc đến đôi tình lữ bên cạnh đã ôm nhau vừa hôn vừa chụp ảnh, phi lễ chớ nhìn, khi cô xấu hổ thu hồi ánh mắt, cảm giác hơi thở ấm áp tới gần, ngay sau đó vai phải bị đè nặng, cả người được ôm vào l*иg ngực rắn chắc.

Khi hình ảnh dừng lại, pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu hai người, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~