Chương 1.3

Tôi đi ra khỏi biệt thự của nhà họ Lục, bố mẹ Lục không cho tôi đi, tôi nói thẳng, nếu Lục Minh Châu còn ở đây, tôi chắc chắn sẽ không ở lại.

Tôi còn tưởng Lục Minh Thành tức giận, không ngờ ánh mắt đối địch với tôi lại biến mất, thay vào đó đáy mắt còn hiện lên một tia áy náy.

Tôi nói cho bố Lục địa chỉ chung cư nhỏ mà chính mình thuê, đợi ông lựa chọn rồi đến nói đáp án cho tôi.

Bố Lục thấy tôi kiên trì, cho nên nhờ Lục Minh Vũ cẩn thận đưa tôi đến chỗ ở, Lục Minh Vũ nghe lời, chỉ là khi anh ấy mở được cửa xe thì tôi đã đi xa rồi.

Anh ấy vội đuổi theo, nhưng chẳng bao lâu đã bị tôi bỏ ra.

Rốt cuộc, nhiều năm như vậy một người đi đêm nhiều, cô gái này muốn chú ý an toàn chút.

Tôi còn có bản lĩnh bỏ xa anh ấy.

Đương nhiên, ngoại trừ Thẩm Thính Lan.

Thế nhưng hắn khen tôi lợi hại, nói ý thức an toàn của tôi quá cao, rất khó lừa tới tay.

Gió đêm có hơi lạnh, tôi dựa vào đèn đường để đi ra ngoài.

Nghĩ đến cảnh Lục Minh Châu tươi cười, tôi thuận tay dứt một đoá hoa trong bồn hoa ven đường.

Vừa đi vừa xé, nước của hoa dính vào làm bẩn tay, cho đến khi không thể nhận ra đó là một bông hoa nữa.

Tôi chán ghét Lục Minh Châu.

Lúc cô ta cười rất giống như tiểu thuyết miêu tả, giống như ánh mặt trời ấm áp dương, giống như một viên đường ngọt ngào, giống như một ánh hào quang chiếu sáng.

Cô ta mặc váy áo mới tinh, như ánh mặt trời hoạt bát, sẽ mềm mại làm nũng với anh trai và bố mẹ, có thể hình dung bằng những từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian.

Chúng tôi không giống nhau, tôi thật sự rất ác độc, từ trong xương cốt đã sớm hư thối thành đống bùn lầy.

Tôi thật sự rất giống những vai nữa phụ ác độc ở trong tiểu thuyết.

Nhìn thấy đôi mắt kia của cô ta, tôi lập tức nhớ tới mẹ nuôi Hoàng Nguyệt Kiều.

Nghĩ đến ý cười đắc ý của bà ta khi cướp lấy thú nhồi bông của tôi rồi ném vào bếp lò, đè tôi xuống không cho tôi lấy lại.

Nghĩ đến chuyện bà ta đẩy tôi vào phòng khác ngồi với bố nuôi sau khi say rượu, ở trong phòng trốn tránh nghe tôi bị bố nuôi đá mạnh một cái đau đến mức phải kêu rên.

Nghĩ đến chuyện bà ta cướp lấy cặp sách của tôi, lục soát học bổng tôi mới lấy ở trường học về, sau đó mang sách vở của tôi ra cửa dùng chân dẫm lên chúng.

Nghĩ đến lúc bà ta biết tôi mua thuốc cho chị gái, tát tôi một cái rồi nói tôi lãng phí tiền.

Nghĩ đến chuyện bà ta không sao cả mà chị gái đã chết…

Có một câu nói rằng yêu ai yêu cả đường đi, nhưng hận ý cũng sẽ như vậy.

“Tiểu ma nữ của tôi đang ảo tưởng cái gì vậy? Thấy tâm trạng không được tốt nha.” Giọng nói trêu chọc lại truyền đến.

Tôi bước ra ra khỏi cổng biệt thự, lập tức nhìn thấy một người đang dựa vào chiếc xe máy điện

Tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bước nhanh đi qua, nhìn chiếc xe máy điện còn dán vài hình Doraemon trên mặt.

“Mãnh nam phấn?” Tôi buồn cười nhìn Thẩm Thính Lan, sau đó ra vẻ vô cùng đau đớn nói: “Đường đường là xe máy điện của Thẩm nhị thiếu, thật đúng là quá rớt giá trị con người!”

Thẩm Thính Lan không chút khách khí cho ta một cái bạo lật, ngăn cản tôi thôi đừng diễn nữa.

Tôi bất mãn mà trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “A… Đau! Đồ trứng thối!”

Thẩm Thính Lan đã sớm giúp tôi xoa trán đến khi không còn đau nữa, cười mắng: “Bạn gái của tên trứng thối chẳng nhẽ không phải là trứng thối sao?”

“Ai là bạn gái của anh?” Tôi trừng mắt nhìn hắn!

“Tương lai của em đều bị anh định sẵn rồi, còn tưởng cùng nam nhân khác chạy không thành.”

Hắn cười, bất đắc dĩ hàng vỉa hè đôi tay, gương mặt hai sườn lộ ra nhợt nhạt má lúm đồng tiền.

Tôi vô cùng khách khí mà trợn trắng mắt.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, chắc từ lúc bắt đầu gặp được Thẩm Thính Lan, hắn đã bị tôi gϊếŧ không dưới 800 lần.

Thế nhưng bây giờ…

Tôi lại thấy luyến tiếc.