Chương 1
Lúc bố mẹ ruột của tôi tìm được tôi, tôi đang làm việc phụ giúp bố mẹ nuôi ở tiệm cơm.
Trên đường bê bát canh lên cho khách bị người khác đυ.ng vào bả vai, bát canh nóng đổ toàn bộ lên trên đùi.
Chén sứ rơi xuống đất, tiếng đồ vỡ lập tức vang lên.
Mẹ nuôi đang ngồi ở quầy cắn hạt dưa xem phim nghe thấy tiếng động, đi nhanh tới tát tôi một cái.
Trong miệng mắng: “Đời trước tao tạo nghiệt hay sao, mà lại phải nuôi loại sao chổi như mày thế này?”
Trên mặt, trên đùi đều cảm thấy nóng rát, trước khi cái tát thứ hai của bà ta chuẩn bị rơi xuống mặt nàng tôi thì bị một giọng nói nóng giận ngăn lại:
“Dừng tay! Ai cho bà đυ.ng đến con gái của tôi!”
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết bỏng của tôi, mẹ Lục gắt gao mà lôi kéo tay của tôi.
Từ lúc đưa tôi vào bệnh viện cho đến khi ôm tôi là bà bắt đầu khóc.
Bố Lục đứng ở một bên không ngừng trấn an bà, đôi mắt áy náy mà nhìn tôi, thỉnh thoảng lại đưa một tờ khăn giấy cho vợ mình.
Mẹ Lục nức nở nói: “Đều, đều do chúng ta, nếu như chúng ta sớm đến một chút, con sẽ không bị thương.”
Tay của mẹ Lục hơi nóng, nắm lòng bàn tay tôi đến mức chảy mồ hôi.
Giống như tôi được bà ôm, rất nóng.
Nhưng người bà cũng rất thơm.
Hình như đã được xử lý tốt, dọc theo đường đi tôi cảm thấy cảm giác bỏng rát trên đùi đã giảm đi rất nhiều.
Tôi quay mặt đi không nhìn bà, không chút lưu tình nào mà rút tay lại: “Các người đi ra ngoài đi, tôi có chút khó chịu.”
“Noãn Noãn…”
Mẹ Lục vẫn còn muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng lại bị bố Lục ngăn lại, đưa bà ra khỏi phòng.
Tôi nhìn theo bóng bọn họ đi ra khỏi phòng bệnh, tầm mắt dừng ở cái tay đang nắm chặt kia của mẹ Lục.
Nơi đó, làm tôi nhớ tới lúc mẹ Lục ôm ta lặng lẽ xả đầu tóc.
Lúc xả tóc làm da đầu của tôi tê rần, lại còn giả vờ như mình không hề phát hiện.
Có mắt nhìn, nhưng không nhiều lắm.
Nửa tháng sau, bố mẹ Lục cùng nhau tới đón tôi trở về nhà họ Lục.
Nửa tháng này, hai người vô cùng chăm chỉ tới bệnh viện, mẹ Lục chỉ hận không thể bồi tôi ở bệnh viện.
Mẹ Lục giới thiệu thành viên trong nhà họ Lục với tôi, nói tôi có hai người anh trai, một người chị gái.
Chị gái?
Trước khi bọn họ tìm được tôi, tôi đã sớm hiểu rõ nhà họ Lục rồi.
Cuối cùng, tờ xét nghiệm ADN vẫn do tôi tự mình đưa đến nhà họ Lục.
Lục gia có một người con gái, cái gọi là chị gái, là Lục gia con gái nuôi mười bảy năm, Lục Minh Châu.
Minh Châu, sách, tên đẹp cỡ nào.
Khoé miệng tôi không nhịn được mà nở một nụ cười.
Mẹ Lục cho rằng tôi sẽ cảm thấy vui khi được nghe chuyện của bọn họ, cùng tôi nói về ba anh em kia.