Chương 4: Con trai của anh và Hứa Nam Tịch

Hứa Nam Tịch cắm ổ USB vào máy tính, trước khi bật ghi âm, một cảnh sát hình sự vội vã chạy từ bên ngoài vào.

Cậu ghé sát tai đội trưởng Lý, nói nhỏ: “Đội trưởng Lý, cục trưởng Chu về rồi.”

Vừa mới nói xong, bóng dáng của Chu Úy Trì xuất hiện ở cửa.

Sau khi đi vào, anh ta nhấc mũ lên, Hứa Nam Tịch không ngờ anh ta đột nhiên đến đây, lúc nhìn thấy anh ta, cô có hơi giật mình.

Thấy vậy, đội trưởng Lý vội vàng tiến lên chào hỏi: “Cục trưởng Chu, không phải tối nay anh có tiệc xã giao sao, sao lại đột nhiên quay về ạ?”

Chu Uý Trì đi đến nơi Hứa Nam Tịch đang đứng, ánh mắt quét qua một đám nam nữ đang ngồi xổm: “Đây là những người bắt được tối nay?”

“Đúng vậy, bọn họ đều bị bắt từ các địa điểm giải trí trong thành phố, Nam Tịch và Lâm Trạch phụ trách kiểm tra Hương Lan Hải, đưa ngài Phó đến đây, vừa rồi phó cục gọi điện thoại tới bảo tôi thả người, nếu không ngày mai sẽ cách chức tôi.”

Nghe xong lời này, Chu Úy Trì quay đầu nhìn về phía Phó Đình Yến.

Phó Đình Yến cũng nhìn anh ta.

Bốn mắt nhìn nhau, lập tức gợi lên mùi thuốc súng sáu năm trước, một bên là ánh mắt hung ác, nham hiểm, lạnh lùng, một bên bình tĩnh như người ngoài cuộc.

Chu Úy Trì ra lệnh: “Đưa anh ta vào phòng thẩm vấn, tôi sẽ tự thẩm vấn.”

Đội trưởng Lý gặp khó khăn: “Cục trưởng Chu, chuyện này...”

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn, “Anh nghe mệnh lệnh của phó cục mà không nghe lời tôi đúng không?”

Đương nhiên đội trưởng Lý không dám không nghe, nhanh chóng làm theo mệnh lệnh của anh ta.

Chu Úy Trì đi vào phòng thẩm vấn, không cho cấp dưới nào đi theo.

Vẻ mặt của Phó Đình Yến không hề nóng nảy, anh biết hôm nay chỉ là hình thức, đừng nói anh không bán da^ʍ, dù có thật sự bán da^ʍ đi chăng nữa thì cũng không có ai có thể động vào anh.

Sau khi ngồi xuống, hai tay anh chắp vào nhau, ngón trỏ gõ nhẹ vài cái, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, con trai tôi còn đang đợi tôi về nhà.”

Khi Chu Úy Trì nghe thấy ba chữ “con trai tôi” sắc mặt u ám thêm vài phần.

Anh ta cũng ngồi xuống, thay vì trực tiếp thẩm vấn thì lại chào hỏi như một người bạn cũ: “Anh Phó, lâu rồi không gặp.”

Khóe miệng của Phó Đình Yến nhếch lên: “Lâu rồi không gặp, cục trưởng Chu.”

Mặt Chu Úy Trì vô cảm, anh ta lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, châm lửa.

Nhưng không hút, chỉ để nó cháy trên đầu ngón tay.

“Xem ra anh vẫn tự tin về bản thân mình như ngày nào.” Khuôn mặt tuấn tú của Phó Đình Yến tiến lại gần, ngũ quan của anh gần như hoàn hảo, rất quyến rũ: “Cục trưởng Chu, anh dám đưa Ninh Khê đến trước mặt tôi lần thứ hai, anh không sợ tôi lại đưa cô ấy đi sao?”

Chu Úy Trì rít một hơi: “Ninh Khê chết rồi.”

“Đúng, Ninh Khê đã chết, người sống sót biến thành Hứa Nam Tịch sao?” Anh cười, “Nhưng chỉ đổi tên thôi mà, cho dù anh có thay đổi khuôn mặt của cô ấy, thay da cô ấy thì cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con trai tôi.”

Chu Úy Trì mím môi không nói gì, ánh sáng trong mắt bị bóng tối nuốt chửng từng chút một.

Sau vụ tai nạn sáu năm trước, Hứa Nam Tịch bị thương nặng, mất trí nhớ.

Anh ta sợ cô lại tiếp xúc với Phó Đình Yến cho nên chuyển cô đến bộ phận hậu cần, ở đó sáu năm.

Lần này không đủ nhân lực, hơn nữa cô vẫn luôn muốn làm bên ngoài cho nên mới đồng ý với yêu cầu của cô.

Nhưng anh ta không ngờ lần đầu tiên lại đυ.ng phải Phó Đình Yến.

Chu Úy Trì cắn điếu thuốc trong miệng, gân xanh trên trán như muốn nổ tung.

Phó Đình Yến giơ tay trái ra, khẽ vuốt ve ngón út tay phải của mình: “Trích xuất camera trong phòng bao ở dưới lầu, nếu cục trưởng Chu cảm thấy không yên tâm thì có thể tự kiểm tra.”

Tiếng còng tay trên tay anh vang lên, từng âm thanh giòn tan khiến tai của Chu Úy Trì đau nhức.

“Nếu không có vấn đề gì thì tôi không ở lại đây nữa, tôi vừa nói rồi, con trai đang đợi tôi về nhà.” Nói xong, nụ cười trong mắt anh lộ ra, cố ý nhìn đối phương: “À đúng rồi, là con trai của tôi và cảnh sát Hứa.”