Chương 3

C3

Cô cũng không quen anh, nhưng nghe nói trước kia anh quen một người phụ nữ, kêu Ninh Khê.

Chữ “X” trên ngón áp út kia chắc là vì Ninh Khê mà xăm.

6 năm trước không biết ra chuyện gì, Ninh Khê đã chết, Phó Đình Yến cũng bị trọng thương, từ đây về sau anh không gần nữ sắc, không qua lại với người phụ nữ nào.

Phó Đình Yến ngẩng đầu, hơi thở nóng bỏng thốt ra, “Được, tôi theo cô.”

Lúc anh nhìn cô, đáy mắt như là có một ngọn lửa, có thể đem hết thảy đều đốt cháy thành tro.

Hứa Nam Tịch ra khỏi phòng, Phó Đình Yến cùng tên kia cảnh sát theo sát sau đó.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Trình Khải cảm thấy bản thân như chìm trong bóng tối hỗn đỗn.

Ký ức 6 năm trước một lần nữa từ trong đầu cuồn cuộn đi lên, đó là cảnh hai bên xã hội đen giao chuến, thương vong vô số, máu tươi chảy đầy đất.

Bọn họ vị khắp nơi chèn ép, tổn thất nặng nề, thiếu chút nữa vô lực xoay chuyển trời đất.

Mà tạo ra chuyện này, là… người bên gối Phó Đình Yến.

Ninh Khê, vì sao cô lại trở về?

Đêm nay thị cục tổ chức quét hoàng, cảnh sát từ các vũ trường câu lạc bộ bắt được không ít người trở về, chiếm mười mấy gian phòng thẩm vấn.

Hứa Nam Tịch dẫn người tra xét bốn hội sở, Hương Lan Hải là nơi cuối cùng, Tiền Tam gia cũng bắt mấy cái, tất cả đều bị áp giải về Cục, cuối cùng chỉ còn lại có cô cùng Lâm Trạch.

Hương Lan Hải gần đây rất an phận, không có làm ra chuyện gì, bởi vậy không bắt được người, chỉ dẫn theo Phó Đình Yến trở về.

Lúc cô trở về cục, vừa vặn Lý đội cũng từ bên ngoài trở về, thuận miệng hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Tiền Tam gia đều bắt mấy cái.” Hứa Nam Tịch đúng sự thật báo lại, “Cuối cùng là Hương Lan Hải, tình huống vẫn ổn, không quá rắc rối.”

Nói xong, cô chỉ chỉ Phó Đình Yến ở phía sau, “Nhưng có người gọi điện thoại tố cáo anh ta nghi ngờ có liên quan đến việc mua bán mại da^ʍ, tôi liền áp giải về.”

Lâm Trạch đem một cái USB đưa qua, “Lý đội, đây là camera ở phòng VIP.”

Lý đội vừa muốn duỗi tay tiếp, di động lại vang lên.

Anh cầm di động đi ra ngoài nghe, sau khi trở về sắc mặt khó coi tới rồi cực điểm, “Nam Tịch, cô thả ngài Phó ra.”

“Vì cái gì? Camera cũng chưa xem.” Hứa Nam Tịch không làm, “Muốn thả người thì ít nhất cũng phải thẩm vấn xem

camera, xác định rốt cuộc anh ta có làm không?.”

“Không có vì cái gì.” Lý đội gằn giọng, “Đây là mệnh lệnh!”

Hứa Nam Tịch không nhúc nhích, duỗi tay lấy USB trên tay Lâm Trạch, chuẩn bị xem xét.

Phía trên lên tiếng không cho phép động vào Phó Đình Yến, Lý đội nào có lá gan đắc tội anh, thấy cô không nghe, đành phải tự mình đi thả người.

Nhưng trên cổ tay anh bịcòng, chìa khóa ở trong tay Hứa Nam Tịch, căn bản không thả được.

Lý đội lạnh mặt giơ tay về phía cô, “Chìa khóa đâu?”

Phó Đình Yến khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, “Không sao, cảnh sát Hứa muốn xem camera à”

Lý đội bị kẹp giữa, đắc tội ai cũng không được.

Hứa Nam Tịch là người của cục trưởng Chu, anh ta cũng chỉ dám rống ngoài miệng hai câu, không dám thật sự đắc tội.

Đến nỗi Phó Đình Yến… Phía trên đều kiêng kị anh, anh ta càng không lá gan kia.

Giằng co một lúc, có khách làng chơi người nhà tới chuộc người, nhìn dáng vẻ là vợ anh ta.

Người phụ nữ kia gào khóc, kéo tay chồng mình chửi: “Anh còn có lương tâm sao? Vứt tôi và con ở nhà ra ngoài chơi gái, có tiền thì không còn tình người à?”

Hứa Nam Tịch nhìn qua, nhìn thoáng qua.

Người đàn ông bị mắng không rên một lời, trên mặt còn có dấu môi của người phụ nữ khác.

Sắc mặt cô nhạt nhẽo, đối với những việc này sớm đã nhìn quen không trách.

Người phụ nữ kia nói không sai, phần lớn đàn ông có tiền vào sẽ quên mất cách làm người.

Cô đã gặp qua nhiều người tính tình điêu tàn, sa đọa ở trong vòng tròn danh lợi, đến cả xương cốt cũng không còn.

“Cảnh sát Hứa,” Phó Đình Yến đúng lúc lên tiếng, lôi suy nghĩ của cô về “Mau xem camera đi, đừng để tôi chờ lâu.”