Chương 4: Khách sạn Tê Hà 2

Hôm nay thời tiết quá oi bức, Trần Thất Thất dự đoán vào buổi tối chắc chắn sẽ có mưa lớn.

Cô vội vàng vào phòng bếp xem một chút, hai cái tủ lạnh đều không cắm điện, trong phòng bếp trống trải cái gì cũng không có, ngược lại khu vực phòng ăn bày không ít hộp chuyển phát nhanh, đây đều là những hộp đồ ăn mà Trần Thất Thất tham rẻ mua về!

Nhìn thấy nhiều việc phải thu dọn, Trần Thất Thất đột nhiên hơi nhức đầu.

Thà gọi người đến làm còn hơn, vì vậy cô gọi điện thoại cho ủy ban thôn.

Hỏi xem có ai trong thôn muốn đến nhà cô giúp dọn dẹp không, tính theo giờ, 50 nhân dân tệ một giờ.

Chủ nhiệm ủy ban thôn nghe nói cô đã trở lại, nói chuyện với cô hai câu và hứa sẽ giúp cô tìm người.

Chủ nhiệm ủy ban thôn là một phụ nữ, tên là Diệp Bình, hơn ba mươi tuổi, lúc Trần Thất Thất học trung học cơ sở thì chị ấy đã tới đây làm việc.

Nhiều năm như vậy vẫn ở thôn Thủy Nguyệt, từ từ trở thành chủ nhiệm ủy ban thôn.

Diệp Bình biết Trần Thất Thất không dễ dàng, nên tìm người cho cô đều là những người phụ nữ chăm chỉ và có năng lực.

Nói đi cũng phải nói lại, những người phụ nữ ở thôn Thủy Nguyệt hình như đều rất có năng lực.

Phần lớn thôn Thủy Nguyệt đều họ Dương, họ khác cũng chỉ có ba năm hộ, mấy nhà được Diệp Bình thông báo đều vui vẻ đến quán trọ Trần gia dọn dẹp.

Năm mươi nhân dân tệ một giờ là khá tốt, vì vậy khi Trần Thất Thất nghe thấy tiếng chuông cửa, cô đi ra mở cửa thì có năm dì đứng ở cửa quán trọ của cô.

Cô vội vã gọi: “Xin chào các dì, hôm nay nhờ mọi người giúp đỡ.”

“Ai, không có vấn đề gì, tôi cần phải làm gì?” Một người cô hơi béo nhưng nói chuyện lưu loát hỏi.

“Dì Diệp Tử, các dì giúp dọn dẹp phòng khách, còn có…”

Trần Thất Thất nói với họ yêu cầu của mình.

Năm dì lắng nghe, đây là những việc nhỏ nhặt, họ có thể xử lý nhanh chóng.

Vì thế mọi người phân công, hai người đi quét dọn phòng khách, khử trùng, hai người đi giặt sạch ga giường và vỏ chăn mà phòng khách cần dùng, một người khác giúp Trần Thất Thất dỡ rương, dọn dẹp nhà bếp.

Năm người đã làm việc chăm chỉ trong ba giờ, cuối cùng đã dọn dẹp quán trọ từ trong ra ngoài.

Các dì đều là những người chăm chỉ, Trần Thất Thất đã kiểm tra qua, quét dọn rất sạch sẽ.

Khăn trải giường cũng được giặt phơi trong sân, nhìn quán trọ mới toanh, trong lòng Trần Thất Thất còn có cảm giác khá thành tựu.

Cô lấy một vài chai nước cho các dì, vẻ mặt có lỗi nói: “Xin lỗi, cháu mới về nhà chưa có gì ăn. Các dì uống chút nước đi.”

“Không sao đâu, kiểm tra kỹ rồi, thế nào, có hài lòng không?”

“Các dì đều là người chịu khó, cháu rất hài lòng.”

“Vậy lần sau nếu cần thì gọi chúng tôi!”

“Nhất định…”

Trần Thất Thất thêm wechat của năm dì, sau đó chuyển khoản cho họ từng người một. Sau đó đưa họ vào một nhóm, sau này cần quét dọn thì liên lạc với họ trong nhóm.

Sau khi tiễn người đi, Trần Thất Thất ngồi trên ghế sofa, cô cảm thấy mình vẫn phải mua một chiếc xe, nếu không đi ra ngoài sẽ không bất tiện.

Về phần khai trương, chờ cô chuẩn bị xong thì khai trương cũng không muộn.

Quán trọ của cô có tổng cộng mười phòng, mỗi phòng có chủ đề khác nhau, nhưng tất cả đều theo phong cách cổ xưa.

Suy cho cùng, không thể có một tòa nhà cổ kính bên ngoài và thiết kế nội thất theo phong cách Châu Âu hay Địa Trung Hải, điều đó sẽ thật khó xử!

Bây giờ đã hơn sáu giờ tối, Trần Thất Thất nhìn tủ lạnh trống rỗng cảm thấy mình cần phải đi siêu thị một chuyến.

Vì vậy, cô lấy số của Diệp Bình và gọi cho chị ấy và nói: [Chị Bình, em có thể mượn xe của chị không? Em muốn đi siêu thị thị trấn để mua vài thứ ... ]

Diệp Bình vui vẻ đồng ý, nhưng chị ấy vẫn hỏi một câu: [Em có bằng lái xe không?”]

Trần Thất Thất: [ Chị Bình, chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không lái xe mà không có giấy phép!]

Diệp Bình: [ Được rồi, vậy em đến văn phòng ủy ban thôn. ]

Sau khi nói xong thì cúp máy, Trần Thất Thất thở dài từ giữa sườn núi nhà cô đi tới văn phòng làm việc của ủy đầu đầu thôn.

Trên đường đến đây, cô càng quyết tâm mua xe hơn.

Bởi vì giữa sườn núi đến cửa thôn khá xa.