Trần Thất Thất không hiểu sự băn khoăn của Tư Thần, nên cũng không hỏi nữa.
Màn đêm buông xuống, đúng 0 giờ, khách sạn Tê Hà lại xuất hiện ở hiện đại một lần nữa.
Người canh chừng bên ngoài nhìn thấy, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Tư Thần.
Sau khi nhận được điện thoại Tư Thần cũng không bắt máy mà trực tiếp đi mở cửa, đón bọn họ vào.
Thuận tiện nhờ bọn họ thông báo cho những người khác đến đây.
Anh ấy sẽ mở một cuộc họp cho mọi người!
Tổ của bọn họ tổng cộng có năm người, Tư Thần là tổ trưởng, ngoại trừ Mã Cảnh Hoa ở bên ngoài, ba người khác Trần Thất Thất cũng đã từng gặp qua, dù sao tối hôm qua hơn nửa đêm bọn họ dọn mấy bao tải vải dệt và hạt giống vào cũng coi như cho cô xem mặt.
Thế nhưng lúc ấy tình hình có chút khẩn cấp, Trần Thất Thất cũng không hỏi tên ba người bọn họ.
Lần này không vội vàng nữa, cũng không người cổ đại, Trần Thất Thất liền hỏi tên từng người một.
Trong đó người hơi béo và lùn tên là Chung Tuấn, tên có chữ Tuấn, nhưng bản thân lại có hơi bình thường.
Hai người còn lại là anh em ruột, anh trai tên là Hứa Huy, em trai tên là Hứa Diệu.
Mọi người làm quen một chút, Chung Tuấn đi đến trước mặt Trần Thất Thất hỏi: “Người cổ đại lớn lên trông như thế nào?”
Đối với mấy người cổ đại mà Trần Thất Thất từng gặp, cô đều cảm thấy ngũ quan của họ rất bình thường, chẳng qua Lệ Tuyết Hàn lại tinh xảo hơn một chút, giống như mỹ nam cổ trang vậy!
“Đều là người có ngũ quan đoan chính.”
Nghe được câu trả lời của cô, Chung Tuấn Tài không biết nên nói gì: “Tôi biết bọn họ có ngũ quan đoan chính, nhưng tôi muốn hỏi so với người hiện đại thì họ có gì khác biệt không.”
Trần Thất Thất: “Câu hỏi này của anh không phải là vô nghĩa sao? Người cổ đại tất nhiên không giống người hiện đại rồi!”
Hai người này nói chuyện giống như ông nói gà bà nói vịt, Tư Thần nhìn thấy khóe miệng co rút.
Vì thế liền nhắc nhở Trần Thất Thất một chút: “Ý của Chung Tuấn là sự khác nhau giữa người cổ đại và người hiện đại.”
Trần Thất Thất cảm thấy lời của Tư Thần và Chung Tuấn cũng không có gì khác nhau: “Sự khác biệt không phải bọn họ là người cô đại, chúng ta là người hiện đại sao, bọn họ để tóc dài, chúng ta để tóc ngắn!”
Tư Thần thở dài, quay đầu nói với Chung Tuấn: “Ngũ quan của họ bình thường, giống người Mông Cổ, chiều cao thấp hơn tôi một chút.”
Trần Thất Thất nghe vậy thì lập tức hiểu ra, sau đó cô nói với Chung Tuấn: “Thì ra anh đang hỏi chủng tộc người của bọn họ sao, nói thẳng ra không được sao? Vòng vo cái gì chứ?”
Chung Tuấn nghẹn lời, tuy nhiên trong nhà anh ta còn có mấy con cọp mẹ, từ nhỏ đến lớn anh ta đã biết đấu võ mồm với phụ nữ tuyệt đối không có kết cục gì tốt, cho nên anh ta không phản đối gì nữa.
Trưng ra vẻ mặt cười ngây ngô nhìn Trần Thất Thất!
Trần Thất Thất: “……” Người này không phải mặt ngây thơ lòng dạ đen tối đó chứ!
“Khi nào thiết bị dò xét mới được vận chuyển đến?” Tư Thần hỏi.
Người phụ trách đưa thiết bị đến là Hứa Huy, cậu ta nhanh chóng nói: “Nhanh nhất là ngày mai.”
Sau đó Hứa Diệu lại bổ sung thêm một câu: “Hy vọng ngày mai không xuyên qua.”
Mã Cảnh Hoa: “Việc này thì dễ, cứ để Trần Thất Thất ra ngoài trước 12 giờ trưa mai là được.”
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, ánh Mặt Trời vô cùng nóng bức.
Sáng sớm Trần Thất Thất nhìn Mặt Trời to bên ngoài, cảm nhận nhiệt độ trong không khí, quyết đoán thay đổi một thân váy dài phong cách đồng quê kiểu Pháp.
Khi cô xuống lầu, Tư Thần ra ngoài ăn sáng đã trở lại.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, cô gọi người quét tước tiêu độc mấy căn phòng mà đám người Tề Duẫn Thân đã từng ở.
Vì thế cô lấy di động ra, click mở diễn đàn của nhóm nhỏ Thanh Khiết trên WeChat.
Một lát sau, vài thím từng quét tước cho cô lúc trước lập tức mang theo gương mặt tươi cười đi đến khách sạn của cô.
Thím đi đầu tiên cười hỏi: “Thất Thất à, làm ăn thế nào rồi?”
Trần Thất Thất cười gật đầu, lập tức nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt.”
Sau đó cô đưa mấy thím đi lên lầu, phát quần áo bảo hộ và nước tẩy trùng cho bọn họ.
Giải thích rằng cô muốn nơi này trở nên sạch sẽ tinh khiết, sau đó liền đi xuống lầu.
“Haizz, đứa nhỏ Thất Thất này quá chú trọng rồi, chỉ quét dọn thôi cũng phải mặc quần áo bảo hộ?”
“Còn không phải như vậy sao?”
“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh chóng làm việc đi!”