Chương 33: Giao dịch

Chờ sau khi đám người Tề Duẫn Thân lên lầu, Tư Thần liền mở cửa lớn, mấy người Mã Cảnh Hoa đã sớm chờ bên ngoài cửa.

Thấy cửa mở liền tiến lên nói: “Tổ trưởng, tôi nghe người của trạm khí tượng nói có thể tối nay trời sẽ mưa, chúng ta nhanh chóng dọn vào đi.”

Tư Thần nghe vậy thì gật đầu, vì thế mấy người Mã Cảnh Hoa nhanh chóng đem đồ vật đã mua được dọn vào trong.

Vải dệt là nhiều nhất, một đám đàn ông như họ hoàn toàn không biết lựa chọn, Trần Thất Thất nhìn đống vải dệt này, khóe miệng không nhịn được co rút.

Vải bọn họ mua đều là mấy miếng vải được cắt thành từng miếng lớn 4×2.3 mét, một đống lớn màu nào cũng có, thậm chí còn có mấy miếng vải bông Đông Bắc.

Gu thẩm mỹ này thật sự không ai có!

Mã Cảnh Hoa nhìn thấy dáng vẻ cô có chút không thích, liền cười nói: “Cô cảm thấy khó coi, nhưng nói không chừng mấy người cổ đại bọn họ lại cảm thấy thích đấy?!”

Trần Thất Thất: “……” Nói rất có lý.

Sau khi dọn đồ vào trong, Tư Thần kéo mấy người Mã Cảnh Hoa đến bên cạnh nói chuyện trong chốc lát, sau đó Mã Cảnh Hoa và những người khác cũng cùng nhau rời đi.

Tư Thần mở một cái rương ra, bên trong chính là vũ khí mà Mã Cảnh Hoa chuẩn bị cho anh ấy và Trần Thất Thất.

Hai người giống như kẻ trộm, lén lút trốn dưới quầy mở cái rương ra, Trần Thất Thất chưa từng nhìn thấy những thứ này, lập tức hỏi một chút: “Những thứ này là gì vậy?!”

Tư Thần nêu từng ví dụ cho cô nghe: “Cái này là bình xịt hơi cay cực mạnh, cái này là dùi cui điện, cái này là nhẫn có kim gây mê…”

Sau khi Trần Thất Thất nghe anh ấy giới thiệu xong, liền quyết đoán cầm lấy chiếc nhẫn có kim gây mê, và bình xịt hơi cay.

Sau khi chọn hai thứ này xong Trần Thất Thất liền dừng tay, đồ vật nhiều cũng không tốt, cô cũng không có khả năng võ trang cho mình từ đầu đến đuôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Tề Duẫn Thân đi xuống lầu nhìn thấy đồ vật mà Trần Thất Thất đã chuẩn bị cho bọn họ, đặc biệt là những tấm vải dệt kia.

Trần Thất Thất xấu hổ sờ sờ cái mũi, lấy đại một cái cớ: “Tạm thời chỉ có những thứ này, các người xem thử mình thích hoa văn và màu sắc như thế nào, lần sau tôi sẽ chuẩn bị cho các người nhiều một chút.”

“Cảm ơn Trần chưởng quầy. Nhưng trên người chúng tôi cũng không có vàng bạc khác, không biết những thứ này có đủ không?”

Tề Duẫn Thân nói xong, Chương Khâu liền đưa cho Trần Thất Thất một cái khăn tay đựng đồ vật bên trong.

Cô cầm thấy rất nặng tay, liền để lên quầy lấy ra xem thử.

Thằng nhóc tốt!

Đồ vật trong khăn tay tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là ngọc bội thượng đẳng, tổng cộng có bốn cái.

Có lẽ bọn họ đã lấy thứ quý giá nhất trên người mình ra!

Trần Thất Thất đưa lưng về phía học, trong mắt hiện lên hình ảnh _.

Nếu đổi mấy miếng ngọc bội này thành tiền, thì giá trị không chỉ gấp mấy lần đống đồ này đâu.

Vẻ mặt cô đầy ý cười xoay người lại: “Đủ rồi! Mấy thứ này các người cứ mang đi đi!”

Lúc này Chương Khâu mới hỏi: “Chưởng quầy, có thể giải thích một chút về những loại hạt giống này không? Phải gieo trồng như thế nào?”

Trần Thất Thất nghe vậy lập tức cảm thấy đầu mình to ra, làm sao cô biết phải gieo trồng ra sao!

Tuy nhiên khi nhìn thấy Tư Thần đang ở bên cạnh nhàn nhã xem kịch vui, cô liền cười nói: “Tư tiểu nhị sẽ nói cho anh biết!”

Chương Khâu “Ồ” một tiếng, sau đó liền quay đầu đi hỏi Tư Thần.

Tư Thần không nói nên lời đối với hành vi ném nồi cho mình của Trần Thất Thất, thế nhưng anh ấy vẫn cầm lấy điện thoại làm hết phận sự giải thích cho hắn biết cách gieo trồng của giống lúa lai tạp và bắp.

Mấy người Tề Duẫn Thân cũng lắng nghe, khi nghe Tư Thần nói nếu gieo trồng giống lúa lai tạp này trên đất đủ phì nhiêu, nếu chăm sóc tốt một mẫu đất có thể thu hoạch được 800 cân.

Phải rằng rằng giống lúc Đại Quyết năng suất cao của bọn họ chỉ 500 cân đã là cao nhất, một mẫu được 800 cân, đây là bao nhiêu chứ?

Sản lượng bắp cũng rất cao, ngoài bắp và lúa lai tạp, Mã Cảnh Hoa còn lấy một ít hạt giống khác, Tư Thần cũng đều giải thích hết cho bọn họ.

Sau khi đám người Tề Duẫn Thân nghe được tác dụng của bông, cũng vô cùng kích động, mỗi mùa đông ở Đại Quyết đều có rất nhiều người chết cóng, nếu có bông, cuộc sống của người dân bình thường có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Thật ra bông này hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ, khi mấy người Mã Cảnh Hoa đến viện nông nghiệp, hạt giống bắp và lúa lai tập không còn nhiều lắm, nghĩ đến trong kho hàng có rất nhiều hạt giống bông, vì thế liền hỏi anh ta có cần hay không.