Thế nhưng điều quan trọng nhất hiện tại chính là chuẩn bị đầy đủ hàng hoá, nhưng hiện tại Trần Thất Thất nếu không cần ra cửa thì sẽ cố gắng không ra khỏi cửa, cô không có cách nào đi mua hạt giống, vải dệt và gương!
Còn có hạt giống, đối phương đã có khoai tây và khoai lang đỏ, cô còn có thể cho họ hạt giống gì đây?
Vì thế Trần Thất Thất không hiểu về gieo trồng liền cợt nhả xin Tư Thần giúp đỡ.
Không biết Tư Thần tìm đâu ra một câu kẹo que, xé đóng gói ra rồi cho vào miệng ngậm, suy nghĩ một lúc.
“Cho bọn họ bắp, mấy giống lúa lai tạp hoặc là cây sắn đi!”
Trần Thất Thất: “Lúa lai tạp sao, đất ở cổ đại không đủ phì nhiêu, có thể gieo trồng được năng suất cao không?”
Tư Thần: “Hả, cái này để tôi hỏi viện khoa học thử xem!”
Anh ấy cũng không hiểu lắm, anh ấy chưa từng gieo trồng.
Hai người nói chuyện trong phòng bếp một lát, sau khi bàn bạc xong, Tư Thần gọi điện thoại cho người bên ngoài nhờ họ giúp đỡ chuẩn bị đồ vật.
Trần Thất Thất cười gian nói: “Anh giúp đỡ, chờ tôi kiếm được tiền sẽ chia cho anh một phần!”
“Một phần, cô quá keo kiệt đấy! Tôi bỏ nhiều công sức giúp cô như vậy, cô chỉ cho tôi một phần!”
Trần Thất Thất không biết nên nói gì, cái gọi là giúp đỡ tròn miệng anh ấy cũng chỉ là gọi điện thoại mà thôi, những việc khác đều là do người khác làm đấy.
Cho anh ấy một phần là cô đã rất hào phóng rồi!
Thấy vẻ mặt cô không cho là đúng, Tư Thần liền nhanh chóng nói: “Tôi còn làm tiểu nhị cho cô, cô không định trả lương cho tôi sao?!”
Trần Thất Thất: “Ha ha ~ tiểu nhị? Cơm là do tôi làm, chén là do tôi rửa, nhà là do tôi quét, xin hỏi một tiểu nhị như anh còn không biết xấu hổ mà đòi tiền lương sao”
Tư Thần chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô sỉ như thế: “Cô cũng chỉ nấu mấy gói mì hoặc thực phẩm đông lạnh mà thôi, chén thì có máy rửa chén, quét dọn cũng đã có robot lo liệu. Từ khi tôi vào đây ở cũng chỉ thấy cô động tay một lần mà thôi.”
“Tốt xấu gì tôi cũng đã động tay một lần, còn anh thì sao?” Trần Thất Thất liếc mắt nhìn Tư Thần một cái đầy khinh thường.
Trên thực tế hai người họ chỉ cần nói chuyện vài câu thì đã biến thành cuộc cãi vã của những học sinh tiểu học.
Mấy người Tề Duẫn Thân ở trong phòng thật ra cũng rất nhàm chán, thỉnh thoảng họ cũng có ra sân đi dạo, nhưng tuyệt nhiên không còn mở cửa nữa.
Có việc tối hôm nay, Tề Duẫn Thân đã có sự kính sợ đối với quán trọ này, không dám tiếp tục thử nữa.
Tuy nhiên khi đi dạo trong sân, hắn lại rất yêu thích những bông hoa mà Trần Thất Thất trồng.
Những bông hoa đó cũng không phải do Trần Thất Thất trồng, là do các nhà thiết kế đã chọn cho cô, Tề Duẫn Thân rất yêu thích nên liền tìm Trần Thất Thất hỏi có thể mua một ít giống hoa này không.
Bán thì có thể, nhưng cô tuyệt đối không cho phép người bán nhổ hoa trong sân của mình.
Vì thế cô cười nói: “Tôi sẽ cho anh một ít hạt giống tươi, những bông hoa trong sân thì anh đừng động vào.”
Tề Duẫn Thân đã nghe ra ý tứ cảnh cáo của cô, vội vàng chắp tay cười nói: “Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, ta đương nhiên sẽ không để Trần chưởng quầy khó xử.”
Trần Thất Thất: “Vậy là tốt rồi!”
Trong khi hai người bọn họ trò chuyện, Tư Thần phụ trách gửi tin nhắn cho người ở bên ngoài mua sắm giúp Trần Thất Thất, tuy rằng bây giờ không thể gửi, nhưng đợi đến 0 giờ bọn họ có thể nhận được.
Buổi tối sau khi ăn xong, mọi người liền ngồi bên ngoài hóng mát, chờ mấy người Tề Duẫn Thân đi ngủ.
Tư Thần chờ đến 0 giờ, sau khi nói với Mã Cảnh Hoa về tình hình hiện tại, hôm sau mấy người Mã Cảnh Hoa lập tức đến.
Giữa trưa Trần Thất Thất chạy ra khỏi khách sạn, lần này cô để Tư Thần ở lại, lại phát hiện đã qua 12 giờ nhưng khách sạn vẫn chưa xuyên qua.
Mấy ngày nay, cô và Tư Thần đã quá quen thuộc với vấn đề xuyên qua này.
Buổi tối, Tư Thần nhận được tin nhắn WeChat của cấp dưới nói bọn họ đã mua được tất cả các đồ vật cần thiết.
Những thứ này đều không phải đồ vật gì khó mua, vải dệt chỉ cần tìm chỗ bán sỉ trong thành phố là có, gương thì trong các cửa hàng nhỏ cũng có thể mua được, mấy thứ như hạt giống thì chỉ cần đến viện khoa học nông nghiệp trong huyện lấy là được.
Còn các loại hoa, chỉ cần đi dạo một vòng trong chợ hoa điểu là có thể mua đủ, thời buổi này thật sự rất tiện lợi!
Sau khi Tư Thần xem WeChat, lập tức chạy đến bên quầy gọi Trần Thất Thất.
Trần Thất Thất: “Nhanh như vậy đã mua đủ rồi sao! Động tác của bọn họ thật nhanh!”
“Chỉ mua ít vải và hạt giống thì sao có thể chậm chạp được chứ!?” Tư Thần vừa nói vừa chơi đùa với con mèo thần tài Trần Thất Thất đặt trên quầy.
“Vậy bây giờ để cho bọn họ mang đồ vào nhé?” Cô hỏi.
Tư Thần lắc đầu: “Tôi vẫn cảm thấy đừng để quá nhiều người tiếp xúc với đám người Chương Khâu, chờ trễ một chút sau khi đám người Chương Khâu lên lầu, tôi sẽ cho người bên ngoài chuyển đồ vào trong.”
Trần Thất Thất gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý, vì thế cô nói: “Được rồi, nghe theo anh.”