Chương 29: Ý tưởng

Trần Thất Thất EQ cảm động lòng người, sau khi nói xong, cảm thấy cũng không có gì, vì thế cô lại nói: “Lệ công tử đúng không, thật ra tôi biết, thân thể da tóc đều do cha mẹ ban cho, nhưng lâu không gội đầu rất dễ có rận đấy! Chẳng lẽ anh không cảm thấy khó chịu sao?”

Lệ Tuyết Hàn nghe vậy chỉ cảm thấy trái tim tan nát!

Hai người Tề Duẫn Thân và Chương Khâu đã nhịn cười đến mặt khuôn mặt sắp co rút, những hộ vệ khác sau khi nghe xong cũng sôi nổi cúi đầu.

Sau khi Tư Thần nghe Trần Thất Thất nói những lời đó, cũng sợ đến ngây ngẩn cả người!

Xã hội, chị Thất của tôi!

Lệ Tuyết Hàn hít sâu vài cái, sau đó cười nói: “Cảm ơn Trần chưởng quầy đã nhắc nhở!”

Nói xong hắn liền đi lên lầu!

Trần Thất Thất thấy hắn đi rồi, cô lập tức liếc mắt nhìn Tư Thần đang đứng xem kịch vui một cái.

Cô cũng không phải thật sự không có EQ, vừa rồi nói như vậy chủ yếu là vì muốn xem thử phản ứng của những người này.

Trước mắt nhìn phản ứng của những người này cũng không tệ lắm, Lệ Tuyết Hàn này cũng khống chế tính tình rất tốt.

Ít nhất là không táo bạo, nếu là một người táo bạo hoặc nhân phẩm thấp hèn, người trước chắc chắn sẽ cãi nhau với cô, người sau chắc chắn sẽ âm thầm trả thù cô.

Cũng không biết Lệ Tuyết Hàn có phải loại người thứ hai không.

Chờ mấy người Tề Duẫn Thân đều đi, Tư Thần mới hỏi: “Vừa rồi cô đã làm gì vậy?”

Lúc này Trần Thất Thất mới cười nói: “Tôi muốn hợp tác kinh doanh với bọn họ!”

Tư Thần: ("")

Chị Thất thật lợi hại, vậy mà lại muốn làm ăn với người cổ đại!

Tư Thần: “Có thể giải thích một chút không?”

“Tôi thấy đã trải qua nhiều ngày như vậy, trên cơ bản đã xác định được trong thời gian ngắn khách của khách sạn chúng ta đều là người cổ đại, người cổ đại, không thiếu nhất chính là đồ cổ. Tôi mở khách sạn dù sao cũng là để kiếm tiền, cho nên…”

“Cho nên cô muốn đầu cơ trục lợi đồ cổ?!” Tư Thần lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết với cô.

Trần Thất Thất cười nói: “Đừng nói như vậy chứ!”

Tư Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô có thể buôn bán với bọn họ, có được đồ vật chúng tôi sẽ giúp cô bán.”

“???” Vẻ mặt + trên đầu Trần Thất Thất tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Chị gái à, không phải chị cho rằng chị đổi được đồ cổ với họ thì có thể tùy tiện đem bán chứ!”

Trần Thất Thất suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vì thế cô lập tức đồng ý.

Thế nhưng cô lại hỏi một cách đầy ẩn ý: “Anh có thể làm chủ sao?”

Tư Thần trợn trắng mắt, mặc kệ cô.

Vậy là có thể làm chủ?! Trần Thất Thất đoán như vậy!

Cả ngày hôm nay Mặt Trời rất xán lạn, Trần Thất Thất u sầu, còn Tư Thần thì phiền chán…

Hai người bọn họ bày ra dáng vẻ không còn gì luyến tiếc ghé vào trên quầy.

Tư Thần: “Tôi muốn đến khu vực phía sau thăm dò một chút.”

Trần Thất Thất: “Vậy anh đi thăm dò thử đi!”

Thật ra anh ấy rất muốn, nhưng ai bảo trong khách sạn đang có người chứ?

Sau khi đi lên lầu, Lệ Tuyết Hàn tìm một hộ vệ giúp hắn gội đầu và tắm rửa, hắn tự cảm nhận bản thân cũng không đến mức như chưởng quấy nói.

Kết quả sau khi gội một lần, nước rất bẩn, gương mặt lạnh lùng của Lệ Tuyết Hàn trở nên đen thui.

Cái đầu này hắn phải gội bốn lần mới ổn.

Nhưng lại không thể tắm rửa, bởi vì trên người hắn có vết thương do đao gây ra.

Sau khi gội đầu xong, Tề Duẫn Thân tìm máy sấy để hộ vệ giúp hắn sấy khô tóc.

Lệ Tuyết Hàn nhìn đồ vật thần kỳ này, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Quán trọ này thật sự quá thần kỳ!

Thật ra mỗi một căn phòng còn có TV, chẳng qua Trần Thất Thất không định để cho bọn họ xem TV, bởi vậy điều khiển từ xa đều bị cô lấy đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng gần đến giữa trưa, Trần Thất Thất chọc chọc Tư Thần nói: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

Nói xong cô lại vội vàng nói thêm một câu: “Đừng hy vọng tôi sẽ nấu ăn, nấu ăn cho chín người, bé cưng tôi đây không làm được!”

Tư Thần cạn lời vươn tay ra với cô.

Trần Thất Thất: “Làm gì vậy?”

Tư Thần: “Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi đặt thức ăn!”

Trần Thất Thất: “Dùng của anh không được sao!”

Tư Thần: “Đây là khách sạn của cô!”

……

Đến cuối cùng, đồ ăn buổi trưa vẫn dùng tiền của Trần Thất Thất!!

“Họ Tư, anh là Grandet*!”

*Chú thích: Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

“Ha ha, đều giống nhau thôi!”