Đối với việc khách sạn đột nhiên biến mất, bọn người Mã Cảnh Hoa vô cùng kinh ngạc, bọn họ chạy đến mảnh đất trống nhưng không nhìn thấy gì cả, có cảm giác như khách sạn Tê Hà chưa từng tồn tại ở đây.
Ở khách sạn, đúng 12 giờ Tư Thần lập tức kiểm tra điện thoại, quả nhiên không có tín hiệu.
Trần Thất Thất cũng không vội xem, tuy rằng điện thoại không có tín hiệu, nhưng điện nước đều vẫn ổn.
Bao gồm cả cameras, mấy thứ này cũng không có vấn đề gì.
Tư Thần đi đến quầy, nhìn hai màn hình lớn trên quầy, Khách sạn Tê Hà có khá nhiều camera, ngoại trừ phòng cho khách, mỗi một góc nhỏ trong khách sạn đều được trông nom.
Hơn nữa cameras đều là cameras hồng ngoại mới nhất của một công ty công nghệ trong nước, hình ảnh rõ nét, Tư Thần tấm tắc nói: “Cô thật sự dám bỏ vốn đấy! Những cameras này không hề rẻ đâu!”
“Tạm được.” Tuy ngoài miệng Trần Thất Thất nói vậy, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu!
Những cameras này đã tốn của cô một số tiền rất lớn, tốn hết hai phần ba trong số một ngàn vạn trước đó các cô dì chú bác đã cho cô xây dựng và trang trí nơi này.
Hiện tại cô chỉ còn thừa lại khoảng 80 vạn, nếu không kiếm ra tiền, thì cho ngồi núi ăn không[1].
[1]Có nghĩa là chỉ tiêu dùng mà không tham gia sản xuất, của cải có tích lũy cũng sẽ bị ăn xài hết
Vốn dĩ định mở một khách sạn thật tốt, kết quả lại liên tiếp gặp phải “bất ngờ” hết lần này đến lần khác, Trần Thất Thất cũng không biết mình đang may mắn hay là xui xẻo.
Trần Thất Thất: “Hơn nữa, tôi cho rằng người của bộ phận như anh chỉ chịu trách nhiệm phản gián điệp, không ngờ ngay cả việc này anh cũng quan tâm đấy.”
“Không giống nhau, tuy rằng chúng tôi lệ thuộc vào bộ phận đó, nhưng chúng tôi rất độc lập, có thể làm việc riêng của mình.”
Trần Thất Thất “Ồ” một tiếng.
Cô nhìn đồng hồ, thấy đã bốn giờ chiều, sau khi Tư Thần dùng cameras để quan sát tình hình bên ngoài, anh ấy lấy máy bay không người lái buổi sáng ra kiểm tra.
Trần Thất Thất nhìn anh ấy điều khiển máy bay không người lái bay đi.
Trong màn hình lập tức hiện ra khu rừng rậm tươi tốt, máy bay không người lái bay xa hơn một chút thì phát hiện một con hổ lớn đã ăn no đang liếʍ móng vuốt.
Tư Thần: “Tôi sẽ chụp nó!”
Trần Thất Thất: “Mẹ kiếp, con hổ thật lớn!”
Nhìn con hổ lớn trên màn hình, Trần Thất Thất vỗ vỗ ngực, cô cảm thấy việc bản thân không tùy tiện đi ra ngoài là một quyết định đúng đắn.
Tư Thần chụp ảnh con hổ lại, nghĩ đến khi có thể trở về sẽ tìm một nhà động vật học nhìn thử, xem đây là loài hổ gì, nếu có thể nhận ra, cũng có thể đoán ra đây là khu vực nào thời cổ đại.
Anh ấy điều khiển máy bay không người lái bay đi khảo sát vài vòng, sau đó thì điều khiển máy bay không người lái bay trở về.
Anh ấy đột nhiên xuyên đến cổ đại, như vậy cánh cửa phía sau vùng đất hoang vu đó là gì?
“Đi theo tôi!” Anh ấy kéo Trần Thất Thất đi ra ngoài.
Trần Thất Thất bị anh ấy kéo đến lảo đảo: “Làm gì vậy? Vội vàng đi đầu thai hả!”
Chờ đến khi cô bị Tư Thần kéo ra cửa sau, cô đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Tư Thần.
“Không phải anh muốn kéo tôi đến cánh cửa đó xem thử chứ!?”
Tư Thần gật đầu: “Cứ thử đi! Cũng nên thử nghiệm một chút.”
Trần Thất Thất: “Được thôi!”
Cô cũng không nói gì nữa, dù sao cũng chỉ là mở một cánh cửa mà thôi.
Chờ đến khi Trần Thất Thất mở cửa, phía sau cánh cửa vẫn là vùng đất hoang sáng lạn ánh sáng mặt trời.
“Không phải chứ!” Trần Thất Thất kinh ngạc.
Tư Thần cũng không hiểu được tình huống trước mặt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ba không gian đã được kết nối với nhau sao? Vấn đề là làm thế nào để kết nối từ trường và các chiều không gian?
anh ấy vô tình quay đầu nhìn thấy Trần Thất Thất đang đứng sau cửa vò đầu, đột nhiên cảm thấy không phải là do cô đấy chứ.
Vì thế Tư Thần đóng cửa lại, sau đó tự mình mở cửa ra.
Lần này khi anh ấy mở cửa, phía sau vẫn là vùng đất hoang vu như cũ.
Trần Thất Thất mang vẻ mặt mê mang nhìn câu, Tư Thần buông tay, đừng nhìn anh ấy, anh ấy cũng không hiểu, anh ấy cũng không biết!
Hai người mang vẻ mặt mê mang + mờ mịt + khó hiểu cùng nhau trở về đại sảnh của khách sạn.
“Cái quỷ gì vậy, sao tôi lại không hiểu được chứ?” Trần Thất Thất vò vò cái đầu không quá thông minh của mình, nói lẩm bẩm.
Tư Thần vẫn còn đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Trần Thất Thất cảm thấy cô không thích hợp để suy xét những việc như thế này, loại chuyện như thế này vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp suy nghĩ.
Đói bụng, ăn cơm còn quan trọng hơn.
Cô đi vào phòng bếp, đem hamburger và chân gà rán còn dư lại cho vào lò vi sóng hâm nóng
Cơm chiều sẽ ăn những thứ này.
Việc lớn trước mặt ăn uống thì không đáng một đồng! Ăn no trước rồi lại nói!