Chương 19: Những vị khách cổ đại

Chờ đến khi Trần Thất Thất mang mấy cái hamburger và gà rán ra, Tư Thần cũng bị mùi hương hấp dẫn của hamburger và gà rán hớp hồn.

Tư Thần: “Ăn cơm!”

Trần Thất Thất: () Hả?

Tư Thần cầm cái hamburger lên cắn một miếng, Trần Thất Thất nói không nên lời.

“Anh không thể rửa tay trước khi ăn à?”

Tư Thần cười giả tạo nói: “Không thể!”

“A ~” Trần Thất Thất cũng mặc kệ anh ấy, tự mình cầm lấy một chiếc hamburger chuẩn bị ăn, đáng tiếc còn chưa kịp đưa hamburger vào trong miệng, thì cửa lớn đã bị người ta đập mạnh “Ầm ầm”.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, đều nhanh chóng buông hamburger trong tay ra, chạy đến sau quầy nhìn người trong cameras.

Ngoài cửa lớn lúc này có vài người đang đứng, bọn họ mang theo vũ khí lạnh, có người còn đang bị thương.

Trong đám người có một vị công tử mặc đồ trắng bị nhuộm đỏ, có thể thấy được đã bị thương không hề nhẹ.

Trần Thất Thất nhìn đám người này, trong lòng lập tức hô to quá may mắn, cũng may cô đã sớm liên hệ với bố quốc dân!

Nếu không cô thật sự không biết phải đối phó với đám người này như thế nào.

Cô nhìn Tư Thần đứng bên cạnh, nói: “Muốn mở cửa không? Đám người này thoạt nhìn không giống người tốt.”

Tư Thần cẩn thận nhìn một chút, sau đó hỏi Trần Thất Thất có loa không.

Trần Thất Thất lắc đầu: “Làm sao tôi có thể có loại đồ vật đó chứ, tôi chỉ mới khai trương thôi.”

Được rồi, Tư Thần không còn cách nào khác, bọn họ đành tìm một cái dùi cui điện trong đống dụng cụ.

Anh ấy đi đến cạnh cửa lớn, giả vờ lớn tiếng khó chịu: “Gõ cái gì mà gõ? Các người đến đây làm gì?”

Trần Thất Thất đứng trong phòng khách thò đầu ra ngoài thăm dò, nghe thấy anh ấy nói như vậy, lập tức muốn phàn nàn, nếu anh ấy quát nạt khách như vậy thì sẽ không thể làm ăn được nữa!

Thế nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để phàn nàn, cái tên Tư Thần này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?!

Người đứng ngoài cửa nghe thấy người bên trong nói vậy, lập tức có người đứng ra nói: “Đoàn người bọn ta bị cướp ở bên ngoài, một đường chạy thoát đến đây, nhìn thấy chỗ này có quán trọ nên đến gõ cửa, không biết chủ quán có thể thuận tiện giúp đỡ hay không?”

Tư Thần quay đầu liếc mắt nhìn Trần Thất Thất một cái, để cô tự mình quyết định.

Trần Thất Thất rối rắm muốn chết, nhưng vừa rồi ở trên màn hình, cô đã nhìn thấy đám người này thoạt nhìn còn có tiền hơn cả Tô Uyển Nương.

Có tiền mà không kiếm không phải là tính cách của Trần Thất Thất cô, nhưng cô cũng là người nhút nhát, dù sao người ta còn mang theo cả đao đấy.

Vì thế cô lặng lẽ đi đến nói với Tư Thần: “Có thể để họ vào, nhưng không thể mang theo vũ khí.”

Tư Thần nghe vậy cũng cảm thấy yêu cầu này của Trần Thất Thất rất hợp lý, vì thế gật gật đầu.

“Bà chủ nói, bỏ vũ khí xuống thì có thể vào trong!”

Trần Thất Thất không thể tin được nhìn anh ấy, người đàn ông này vậy mà lại bán cô đi!

Tư Thần buông tay: “Đừng cho là tôi không biết cô mê tiền muốn chết, nếu muốn kiếm tiền, thì cái nồi này cô tự đội đi.”

Trần Thất Thất nghe vậy thì thật sự muốn bay lên tát anh ấy một cái, cô đã từng nói cái gì, hai người bọn họ hiện tại như hai con châu chấu trên một cọng dây thừng, còn phân biệt tôi anh cái gì chứ.

Tư Thần đi mở cửa, Trần Thất Thất nhanh chóng chạy về phòng khách.

Bọn họ đã bàn bạc xong, người cổ đại đều mê tín như nhau, hai người bọn họ phải giả vờ thần bí khó lường để mê hoặc đối phương.

Bên ngoài, người phụ trách gõ cửa là Chương Khâu, hắn vô cùng đề phòng một quán trọ đột nhiên xuất hiện trong vùng núi sâu thẳm nguy hiểm thế này, không hề thả lỏng sự cảnh giác trong lòng.

Chờ Tư Thần ra mở cửa, anh ấy mặc cái áo sơ mi hoa + quần cộc bông, trên chân mang một đôi dép lào, trông giống hệt như anh ấy đang đi du lịch ở Hawaii.

Nhưng trong mắt đám người Chương Khâu, Tư Thần là một người vô cùng khác người, tóc ngắn, áo ngắn, quần ngắn khiến người ta không thể hiểu nổi.

Dù sao thân thể và mái tóc đều là bố mẹ ban cho, anh ấy lại cắt tóc ngắn như vậy, mấy người Chương Khâu hoàn toàn không thể giải thích nổi.

Khi bọn họ đang đánh giá Tư Thần, Tư Thần cũng đang đánh giá họ.

anh ấy đếm tổng cộng có bảy người, ngoại trừ người gõ cửa đứng tương đối gần, những người còn lại đều đứng cách cửa khách sạn khoảng 10 mét.

“Vào đi, có mang tiền không? Chưởng quầy của chúng tôi muốn thu tiền thuê phòng!”

Chương Khâu nghe vậy cũng không thả lỏng, chắp tay ôm quyền nói: “Đương nhiên là có. Chờ một lát…”

Nói xong hắn lập tức đi về phía đám người đứng bên kia.