Trên sàn nhà ẩm ướt u ám, Vân Sở cẩn thận nằm sấp, nghe thấy từ bên phải truyền đến giọng nói có chút kích động của một người đàn ông, cô càng khẳng định nơi này đang giam giữ hai người cũng chính là người cô muốn tìm.
Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó từ trong tay ném ra hai tờ giấy, nhanh chóng len qua khe hở nhỏ bay trực tiếp vào hai căn phòng trái phải.
Giờ phút này, người đàn ông đưa cơm cũng chạy vào, Vân Thăng cũng kích động vọt đến.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, cô như thế nào rồi?" Trên khuôn mặt Vân Thăng lộ ra một chút bất an, vội vàng chạy đến đưa tay ra nâng Vân Sở dậy.
Bởi vì vừa rồi ngã sấp xuống lại còn lăn nhiều vòng như vậy, thân thể nhỏ bé của Vân Sở quả thật có phần không chịu nổi, toàn thân đều đau nhức, nhất là ở đầu gối, truyền đến cơn đau đớn bừng bừng khiến suýt nữa cô không đứng dậy nổi.
Cô kêu lên một cách khoa trương: "Ôi, đau quá, đau chết ta rồi, hu hu. . . . . . Đám người khốn nạn các ngươi, thế này mà cũng đòi chăm sóc bản tiểu thư sao, không biết ngày mưa đường trơn sao?"
Một phút trước cô còn khóc lóc ầm ĩ, ngay sau đó thì há mồm bắt đầu mắng chửi, không chỉ có mắng còn giơ tay tát cho cái tên đưa cơm kia một cái: "Ngươi lén lút trốn ở đây làm gì? Nếu không phải đột nhiên ngươi mở cửa thì bản tiểu thư sẽ thê thảm vậy sao?"
"Còn có ngươi, Vân Thăng. . . . . . Bốp. . . . . ." Nhìn bàn tay nhỏ bé vô cùng mềm mại tưởng không có lực kia nhưng một cái tát đi xuống lại khiến mặt hai người đàn ông bị lệch đi, trên hai khuôn mặt có vết dấu tay, hồng hồng, vô cùng dễ thấy.
Đánh xong, Vân Sở lại há mồm khóc rống lên: "Hu hu, oa oa oa........ . Đau quá, đau quá, đùi ta, đùi ta sắp đứt đến nơi rồi, hu hu, ta muốn đi nói cho anh trai là các người bắt nạt ta, các ngươi đều là kẻ vô dụng..........."
Cô vừa khóc vừa nháo lại còn đánh người, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn tính cách tùy hứng của đại tiểu thư.
Giờ phút này, Vân Cảnh vừa đúng lúc đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ra ngoài tham dự một hội nghị, nghe thấy trong vườn hoa có tiếng ầm ỹ, dường như đã xảy ra chuyện gì đó, anh nhíu mày, bước nhanh đến đó.
Người còn chưa đến gần thì đã nghe thấy tiếng khóc, tiếng la, tiếng bạt tai của Vân Sở, sau đó phát hiện ra giọng nói bọn họ truyền đến từ căn phòng nhỏ kia, sắc mặt Vân Cảnh lạnh đi.
Anh bước nhanh đến, một tay đẩy Vân Thăng ra, ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đưa cơm, thấy người đàn ông kia lộ ra cho hắn một biểu cảm yên tâm Vân Cảnh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, dịu dàng nâng Vân Sở dậy.
"Sở Sở, sao thế này? Xảy ra chuyện gì sao?"
Vân Sở khịt khịt mũi, hai mắt to ngập nước, tràn đầy nước mắt, cô ôm lấy thân mình cao lớn của Vân Cảnh, sau đó khóc lớn: "Anh trai, bọn họ bắt nạt Sở Sở, hu hu, đau quá, chân Sở Sở sắp đứt đến nơi rồi..........."
Thân hình mềm mại mà bé bỏng dựa vào trên người anh, cô khóc đến mức nước mắt nước mũi rơi ra một đống, trên người lại mang theo hương thơm ngát nồng đậm khiến nhất thời Vân Cảnh có chút thất thần.
Anh do dự một chút, một tay bế cô lên, thấy bên ngoài chiếc váy ngắn đầu gối đã bị tàn phá, trong lòng bàn tay phấn nộn cũng chảy ra vào giọt máu vì ma sát với sàn. Không biết tại sao trái tim Vân Cảnh có chút căng thẳng, không nói nhiều lời, ôm lấy cô bước ra khỏi căn phòng, nói với Vân Thăng ở phía sau: "Vân Thăng, đi mời bác sĩ Liên đến đây."
Vân Thăng nhíu mày, nhìn Vân Cảnh vội vàng bế Vân Sở ra ngoài, không hiểu rõ lắm vì sao lão đại lại làm như thế, vì sao lại phải vội vàng như vậy vì tiểu nha đầu này?
Có lẽ chính là đóng kịch thôi, dù sao, trong mắt mọi người Vân Cảnh vẫn là người con có hiếu, vẫn là một anh trai tốt rất yêu thương em gái.
Trong phòng Vân Sở, Vân Cảnh vén váy cô lên, nhìn cặp đầu gối bắt đầu đổ máu của cô, trong lòng có chút đau đớn. Anh lấy hòm thuốc ra, lấy mảnh vải sạch sẽ lau vết máu trên chân cô, sau đó cúi đầu, thổi thổi cho cô, hỏi: "Có đau lắm không Sở Sở?"
Anh dịu dàng nhìn cô, đây là khuôn mặt vĩnh viễn không thay đổi trước mặt cô, đúng vậy, ở trước mặt cô, anh ta vĩnh viễn dịu dàng, vĩnh viễn ôn nhu như vậy.
Trong lòng Vân Sở vô cùng khinh bỉ Vân Cảnh, người đàn ông này, trong lòng rõ ràng muốn hại bản thân mà trước mặt cô lại có thể biểu hiện dịu dàng như vậy, quả thật rất giỏi đóng kịch!
Cô khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn Vân Cảnh, mắt mở thật to, nước mắt lại chảy ra.
Cô gật đầu, mím môi nói: "Đau lắm, anh ơi......."
"Ngoan, một lúc rồi sẽ không đau nữa, đừng lo lắng, Liên ca ca sẽ đến băng bó cho em ngay, sẽ không để lại sẹo đâu." Vân Cảnh dịu dàng ôm Vân Sở vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Anh ta thật sự thường xuyên làm động tác như vậy, từ trước đến nay, đứa em gái này rất ỷ lại vào anh, không có việc gì đều thích ở gần anh, trước khi cô mười ba tuổi còn thường xuyên chui vào trong chăn của anh rồi chen chúc nằm ngủ cùng một giường với anh. Sau này lớn lên một chút thì mới bớt phóng túng hơn một ít.
Nhưng mà, trước kia khi ôm cô vào lòng, Vân Cảnh chỉ cảm thấy đó là một tiểu cô nương, không có cảm giác gì. Sở dĩ anh phải ôm một người lúc nào màu hồng như vậy chẳng qua là vì anh muốn tiếp cận cô, lợi dụng cô. Nhưng mà, lúc này đây không biết vì sao, dường như anh cảm nhận thấy trên người cô có một hương vị như có như không.
Hương vị này nhàn nhạt, mang theo hơi thở mê người khiến tâm trạng anh không yên.
Anh cúi đầu, nhìn thấy gò má hồng hồng của cô, bởi vì vừa mới khóc nên trên mặt nước mắt vẫn còn đọng lại, đôi mắt có chút hồng hồng, một thân váy hồng, khi cô đứng lên có cảm giác đáng yêu giống như một con thỏ nhỏ vậy.
Ngón tay Vân Cảnh nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt cô, lòng ngón tay có chút thô ráp ma sát với gò má phấn nộn của cô khiến trái tim Vân Cảnh rung lên một hồi. Có phần hoảng loạn lau nước mắt cho cô, anh đặt cô ra, né tránh để ánh mắt không nhìn vào cô nữa: "Sở Sở, anh còn có việc, tạm thời không thể ở đây với em, em ở đây chờ Liên ca ca nhé, có được không?"
Có việc sao? Nhìn dáng vẻ vội vàng muốn đi của Vân Cảnh, Vân Sở cảm thấy có thể anh có chyuện gì đó rất quan trọng không thể chậm trễ, cho nên muốn vội vàng rời khỏi đây như vậy. Chuyện anh không thể trì hoãn thì cô càng muốn khiến hắn phải trì hoãn...........
Vân Sở kéo cánh tay Vân Cảnh lại: "Đừng đi, anh ơi, Sở Sở muốn anh ở lại..........."
Giọng nói mềm yếu, giống như đang làm nũng khiến Vân Cảnh càng cảm thấy bất đắc dĩ.
Cũng may đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa khiến Vân Cảnh như trút được gánh nặng. Hắn đẩy tay Vân Sở ra nói: "Vào đi."
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng mang theo một hòm thuốc từ từ đi vào, ánh mắt hỡ hững của hắn quét qua Vân Sở và Vân Cảnh trong phòng, giọng nói lạnh lùng không nghe ra cảm xúc của hắn: "Tiểu công chúa lại nghịch ngợm rồi hả?"
Vân Cảnh ho khan hai tiếng nói: "Thanh Ngôn, cậu đã đến, Sở Sở ngã chân bị thương, cậu mau vào nhìn một chút đi."
Liên Thanh Ngôn gật đầu, quay đầu nhìn Vân Sở ngồi ở trên giường đang lộ ra một đôi chân thon dài, nhíu mày: "Cô làm sao có thể mà cứ cách một tháng lại bị thương một lần vậy?"
Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm người đàn ông thật sự độc mồm độc miệng, vừa đến đã đả kích người ta. Được rồi, cái này cũng không phải lỗi hoàn toàn của cô, Vân đại tiểu thư này trời sinh hiếu động, đừng nhìn vào việc cô ấy luôn mặc đồ màu hồng, thật ra dường như cô nàng rất ít khi vượt qua được một tháng mà không bị thương một lần.
Hơn nữa, cũng bởi vì cô liên tục gây phiền phức, nên cái vị Liên Thanh Ngôn bạn tốt của Vân Cảnh này gần như trở thành bác sĩ tư của cô...........
HẾT CHƯƠNG 7