Editor: Ravine
Đỗ Ngọc Chương không rời đi.
Trước khi đi, Lý Quảng Ninh mang nhuyễn kiệu lúc trước hắn phái người sắp xếp cho y cho Từ phi, lại không dặn dò tổng quản chuẩn bị một cái kiệu khác cho y. Mà y mới vừa rồi bị xé rách quan bào, hắn cũng không gọi người tới chuẩn bị cho y một bộ mới, chỉ cho y một bộ đồ lót mới —— y phục tả tơi như vậy, y làm sao có thể rời đi?
Đỗ Ngọc Chương biết, Lý Quảng Ninh nhất định sẽ quay lại. Hắn chẳng qua chỉ muốn mượn điều này cảnh cáo Đỗ Ngọc Chương —— ở nơi này người có thể hô hào ra lệnh, chỉ có mình Lý Quảng Ninh hắn. Mà Đỗ Ngọc Chương nếu muốn đạt được chút gì, tuyệt đối không thể dễ dàng có được tay.
Lý Quảng Ninh nhất định sẽ khiến y phải chính mình trả giá đại giới.
……
“Bái kiến Đỗ đại nhân. Đỗ đại nhân cát tường.”
Tổng quản thái giám mở hơn một nửa cánh cửa Ngự Thư Phòng ra, vừa đủ cho thân mình ông ta lách vào. Mới tiến vào, ông ta ngay lập tức quỳ trên đất, cái trán đối diện với mặt đất, ánh mắt một chút cũng không dám liếc nhìn Đỗ Ngọc Chương.
Có thể leo lên làm tổng quản ở trong cung, nhất định phải tinh tế thức thời. Mới vừa rồi bệ hạ một chân đạp cửa xông vào, ông nếu như không biết điều, dám to gan nhìn Đỗ đại nhân dù chỉ một cái…… Chỉ sợ ngày mai, đã bị Vạn Tuế gia tìm một cái cớ sai người khoét mắt ông ra, loạn côn đánh chết!
“Đỗ đại nhân, bệ hạ dặn dò lão nô quét tước Ngự Thư Phòng, chỉ sợ tay chân thô kệch vụng về, cản trở Đỗ đại nhân nghỉ ngơi. Chi bằng Đỗ đại nhân theo lão nô đến tẩm cung của bệ hạ nghỉ một lát, ngài thấy thế nào?”
Tẩm cung của bệ hạ……
Đỗ Ngọc Chương nghe thấy hai chữ này, toàn thân run rẩy. Đối với người khác mà nói, đã là chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế, tất phải xa hoa thoải mái, là thiên đường trên nhân gian; nhưng đối với Đỗ Ngọc Chương mà nói, đó chính là địa ngục trần gian! Mỗi một lần bước vào cánh cửa đó, y đều là bị người nâng ra ngoài, trong đó có đủ loại tra tấn nghĩ lại mà kinh, cho dù cao ngạo như y, mặt mũi ngay lập tức cũng trắng bệch.
“Đỗ đại nhân, ngài có điểm gì băn khoăn sao?”
Tổng quản thái giám hiểu lầm sự trầm mặc của y, vội nói,
“Thật ra cũng không cần, ngài cũng không phải so người khác. Nếu nói nơi này thâm cung đại viện, có thể luôn chừa một cỗ kiệu được quyền tự do ra vào, ngoài ngài làm gì còn có ai? n sủng của bệ hạ, ngài đây đã độc chiếm một phần rồi! Bệ hạ biết ngài nghỉ ở tẩm cung, tuyệt đối không sẽ trách tội……”
“Đừng nói nữa.”
Đỗ Ngọc Chương ngắt lời ông,
“Ta không đi. Nếu như phiền đến ngươi làm việc, ta đến gian phía sau là được.”
……
Không lâu sau, Lý Quảng Ninh quả nhiên đã trở lại. Mới bước vào Ngự Thư Phòng, vừa hay thấy tổng quản thái giám tay cầm chiếc quan bào bị xé rách đi ra ngoài. Lý Quảng Ninh nhướng mày —— hắn cố ý không cho người nọ y phục, là không muốn để y thật sự ra khỏi cung. Nhưng cho dù là chính mình phân phó tổng quản thái giám khuyên y đến tẩm cung, y cũng nên khoác áo choàng ra ngoài, không thể chỉ mặc mỗi đồ lót.
“Người đâu?”
“Khởi bẩm vạn tuế gia, là lão nô vô năng, không làm tốt việc được giao phó!”
Tổng quản thái giám quỳ rạp trên mặt đất, “Đỗ đại nhân nói ngài ấy không muốn đến tẩm cung, chỉ chịu ở gian phía sau nghỉ ngơi, ngài ấy……”
“Không chịu đến tẩm cung?”
Như là nghĩ tới cái gì, Lý Quảng Ninh sắc mặt trầm xuống. Mắt thấy vạn tuế gia sắp sửa tức giận, tổng quản cũng sợ liên lụy đến bản thân. Ông vội nói,
“Ai dám nói không đâu ạ? Có thể được đến tẩm cung của bệ hạ nghỉ ngơi, đó chính là được ban cho mặt mũi biết bao nhiêu! Có điều, nô tài thấy sắc mặt Đỗ đại nhân rất khó coi, có vẻ như bị nhiễm phong hàn rồi. Nói không chừng là sợ lây bệnh cho vạn tuế gia……”
“Ngươi là cái gì của hắn, còn dám nói thay cho hắn?”
“Nô tài không dám!”
Tổng quản quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu. Nhưng Lý Quảng Ninh phớt lờ ông ta, trực tiếp đi vào gian trong. Trong lòng hắn cười lạnh ——
Đỗ Ngọc Chương được lắm, còn dám cho rằng ở trước mặt trẫm, ngươi có thể thích làm gì thì làm sao?
Nếu đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay trẫm phải cho ngươi biết thế nào là quy củ!