Chương 6. Thứ đồ vật không biết tốt xấu, quấy rầy trẫm không buông. Ái phi đi theo trẫm, cách hắn xa một chút

Editor: Ravine

“Không…… A……”

Lý Quảng Ninh cũng không cho Đỗ Ngọc Chương chuẩn bị gì cả. Một phen “dạy dỗ” này thật sự giống như trận cuồng phong quét qua trong khoảnh khắc. Lý Quảng Ninh đem thân thể Đỗ Ngọc Chương lật lại, lại lần nữa ấn trên án thư, hết thảy đều như lặp lại tình cảnh ngày hôm qua.

Đỗ Ngọc Chương sớm đã bị dày vò đến hỏng, làm sao còn chịu được?

Mồ hôi lạnh luân phiên chảy từng trận, ướt đẫm cả người. Một cơn gió lạnh thổi qua, y rùng mình ớn lạnh, thế nhưng cơ thể lại nóng giãy.

Mà thân thể y yếu ớt như vậy cũng không nhận được nửa điểm thương hại của bậc quân vương.

Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, y giống như người mới được vớt lên khỏi mặt nước, đừng nói là xin tha, y thậm chí đến hai tay cũng không giơ lên nổi.

“Ngươi hôm nay, cũng coi như biết điều.”

Đỗ Ngọc Chương căn bản là bệnh đến vô lực xin tha, nhưng trong mắt Lý Quảng Ninh, y hôm nay là biết điều học ngoan. Giờ khắc này Lý Quảng Ninh thập phần sảng khoái, hắn phá lệ vỗ vỗ vào gương mặt Đỗ Ngọc Chương, xem như cho y lời khen.

“Hôm nay biết học ngoan rồi, trẫm sẽ ban cho ngươi một ân điển. Khu thương phố ngoài cửa Tây là nơi phù trú đông đúc nhất kinh thành, có thể hốt bạc mỗi ngày. Đỗ Khanh, có trẫm làm chủ, ban thưởng cho ngươi.”

Lý Quảng Ninh nói xong, cũng không thèm liếc Đỗ Ngọc Chương. Hắn tùy tiện quấn Đỗ Ngọc Chương trong chiếc long bào, gọi người đang đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng,

“Tìm một cỗ kiệu rồi Đỗ Khanh về phủ đi. Sau đó mau qua đây quét tước sạch sẽ.”

Ngoài cửa tổng quản thái giám vô tình bị ép nghe xuân cung sống cả nửa ngày, đã sớm đứng ngồi không yên. Giờ phút này cất lên thanh âm the thé,

“Bệ hạ, Từ phi đã tới! Ngài, ngài ấy đã đứng chờ hồi lâu ngoài cửa……”

“Vậy sao?”

Lý Quảng Ninh thanh âm trầm xuống.

“Sao ngươi không sớm bẩm báo? Sao có thể để Từ phi đứng ngoài cửa chờ lâu như vậy? Từ phi thân thể yếu đuối, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

“Là lão nô ngu dốt!”

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng dập đầu,

“Lão nô ngay lập tức đi an bài cỗ kiệu, tìm người tới quét tước Ngự Thư Phòng!”

“Không cần nữa!” Lý Quảng Ninh thanh âm càng thêm nghiêm khắc, “Ngươi còn muốn để Từ phi đứng ở nơi đó chờ bao lâu? Bỏ qua tất cả mấy chuyện vặt vãnh này đi! Nhuyễn kiệu nếu đã tới rồi thì hãy đưa Từ phi tới Thiên Thư Phòng chờ trẫm!”

Dứt lời, Lý Quảng Ninh sắc mặt liền đen lại, vội vã rời đi. Nhưng một bàn tay tái nhợt chợt nắm lấy vạt áo hắn. Lý Quảng Ninh dừng lại, hơi hơi nhíu mày, liếc Đỗ Ngọc Chương một cái.

“Bệ hạ…… Người được chọn làm hoà đàm đặc sứ……”

Ánh mắt Lý Quảng Ninh lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn mím môi, nhìn Đỗ Ngọc Chương một chút.

“Đỗ Khanh, trẫm khuyên ngươi thành thật chút, ngoan ngoãn nghe lời. Chuyện hoà đàm, ngươi không cần nhúng tay vào.”

“Bệ hạ! Nhưng nếu không thể do thần đích thân chủ trì,chuyến hoà đàm lần này nhất định coi như bất thành a!”

“Trẫm đương nhiên biết. Có điều thế thì đã sao?”

Lý Quảng Ninh rũ áo, vạt áo bị kéo ra khỏi lòng bàn tay mềm yếu vô lực của Đỗ Ngọc Chương. Ánh mắt Đỗ Ngọc Chương từ khẩn cầu đến tuyệt vọng, mà bóng lưng Lý Quảng Ninh từ đầu đến cuối không hề có chút do dự.

Cuối cùng, bên tai Đỗ Ngọc Chương lại chỉ nghe thấy một thanh âm ấm áp của Lý Quảng Ninh,

“Có kẻ không biết tốt xấu, quấy rầy trẫm không thôi, lại liên lụy tới ái phi phải đợi lâu như vậy. Ngự Thư Phòng thật sự rất bẩn, ái phi cùng trẫm đi Thiên Thư Phòng đi.”