Chương 22. Y bệnh thành như vậy, Lý Quảng Ninh cũng không để ý

Editor: Ravine

Đỗ Ngọc Chương nghe được câu này, xấu hổ cắn môi, cắn đôi môi mỏng đến trắng bệch. Y đương nhiên biết Trịnh thái y đang nói đến cái gì —— Lý Quảng Ninh một khi hứng thú nổi lên, làm gì thèm quan tâm đến thời gian địa điểm? Hắn lại còn luôn yêu cầu vô độ. Y vốn dĩ thân thể cũng có chút yếu ớt, mấy năm trở lại đây, đã sớm không gánh nổi trọng trách.

Thấy y thần sắc thống khổ, như là có lý do khó nói, lão thái y lại đột nhiên nhớ tới một ít lời đồn đại trên phố.

Đều nói bệ hạ đối vị Đỗ đại nhân này……

Trịnh thái y thở dài trong lòng. Ông sống hơn nửa đời người, thấy qua nhiều si nam oán nữ. Nhưng ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường —— bệ hạ thân là thiên tử nhân gian, tại sao lại không thể hiểu rõ điều này? Nếu vị Đỗ đại nhân này thật sự buông tay với thế gian, chẳng lẽ đây chính là điều mà bệ hạ muốn sao?

Nếu có cơ hội, nhất định phải khuyên nhủ bệ hạ một câu! Bằng không, vị Đỗ đại nhân này còn tiếp tục một mình gắng gượng chống đỡ như vậy, thật sự xảy ra chuyện gì…… khi đó hối hận cũng đã muộn rồi!

Nghĩ đến đây, Trịnh thái y cố nén cơn giận, nhẹ giọng hỏi,

“Đỗ đại nhân, chứng bệnh nôn ra máu này của ngài xuất hiện đã bao lâu rồi?”

“Nếu nói là thổ huyết từng ngụm lớn, hôm qua là lần đầu. Trước khi thi thoảng cũng bị, nhưng không nghiêm trọng như vậy.”

“Vì sao không đến đây xem bệnh sớm hơn?”

Đỗ Ngọc Chương thông minh tinh tế, nhìn thấy Trịnh thái y nghiêm túc như vậy, đã đoán được ba phần. Y nhẹ giọng hỏi,

“Hiện tại tới đã quá muộn rồi sao?”

“Nếu ta nói đúng là đã quá muộn, có phải ngài mới biết hối hận, mới biết không nên trễ nải sức khỏe của chính bản thân mình như vậy hay không?”

Đối mặt chất vấn của Trịnh thái y, Đỗ Ngọc Chương mím chặt môi. Trong đầu y đột nhiên hiện lên khuôn mặt Lý Quảng Ninh —— đó không phải là kẻ đêm qua trên trán nổi đầy gân xanh, giận dữ đẩy ngã y trên án thư kia……mà là người thiếu niên đưa tay ra mỉm cười dịu dàng với y lần đầu gặp mặt mười năm trước.

Đỗ Ngọc Chương im lặng một lát, khóe môi lộ ra một tia cười khổ,

“Như vậy ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“Nếu được điều dưỡng thích đáng, có lẽ còn có một tia hy vọng. Nhưng nếu cứ mặc kệ không để ý tới như vậy…… cũng chưa đầy ba tháng nữa thôi, chỉ sợ ngay cả thuốc thang châm cứu cũng không lại.”

“Ba tháng……”

Con số này giống như một đòn đánh thẳng vào ngực Đỗ Ngọc Chương. Hôm nay là ngày thứ ba của tháng hai. Ba tháng sau, vừa lúc là ngày thứ ba của tháng 5. Đây là gày đặc biệt nhất trong lòng Đỗ Ngọc Chương.

Nếu là thật sự chết vào ngày thứ ba của tháng 5, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt……

Trịnh thái y thấy y mặt đầy buồn bã, không nhịn được trấn an, “Đỗ đại nhân, cũng không phải không có biện pháp. Chờ lão hủ bẩm báo bệ hạ, lại……”

“Không cần nói cho bệ hạ.” Đỗ Ngọc Chương đột nhiên ngắt lời Trịnh thái y.

Vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Trịnh thái y mau chống biến thành tỉnh ngộ,

“Hay là, Đỗ đại nhân lo lắng bệ hạ hao tổn tinh thần vì đại nhân? Nhưng bệ hạ coi trọng Đỗ đại nhân như vậy, ngài bệnh thành như này, bệ hạ làm sao lại nhìn không ra dấu vết? Chờ đến lúc bệ hạ biết được bệnh tình của Đỗ đại nhân, chẳng phải là càng thêm khổ sở hay sao.”

Ánh mắt Đỗ Ngọc Chương bất giác nhìn xuống đất. Có một vài chiếc khăn lụa trắng, là mới vừa rồi lúc y nôn ra máu dùng để che miệng lại. Vết máu lớn trên mặt khăn đã khô cạn, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.

Lúc ở Ngự Thư Phòng, y đã nôn ra máu hơn một lần. Nhưng khi Lý Quảng Ninh thô bạo mà đẩy ngã y ở trên bàn, lại không hề vì y toàn thân dính máu mà có nửa phần thương tiếc.

Cái gọi là “dấu vết”, hắn đã sớm thấy được. Chỉ là, hắn không thèm để ý.