Chương 21. Đỗ đại nhân, thân thể ngài đều bị dày vò đến hỏng rồi, ngài có biết không?

Editor: Ravine

Từ Yến Thu bị y nói trúng tâm tư, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt cơ hồ toát ra lửa hận. Đỗ Ngọc Chương lại lắc đầu, lãnh đạm nói,

“Từ Yến Thu, ngươi có thể mắng ta vô liêm sỉ, càng có thể hận ta mị hoặc bệ hạ. Nói thật, nếu ngươi thực sự có thể cướp lấ phần “ân sủng” này, ta vô cùng cảm kích. Chẳng qua ta cũng muốn khuyên ngươi một tiếng —— tẩm điện của bệ hạ, không phải ai tùy tiện mặc áo trắng lông bạc là cũng có thể leo lên được đâu!”

Trên mặt Từ Yến Thu biểu tình vặn vẹo, gã đã tức muốn hộc máu. Nhưng Đỗ Ngọc Chương không có tâm tư cùng gã dây dưa. Y duỗi tay kéo rèm kiệu xuống,

“Chúng ta đi đường vòng.”

Kiệu phu khởi kiệu rời khỏi hành lang, đổi hướng sang một con đường khác đi tới Thái Y Viện.

Mới vừa rồi chặn họng Từ Yến Thu đến á khẩu không nói được, nhưng trong lòng Đỗ Ngọc Chương một chút cũng không hề vui vẻ.

Những lời gã nói, kỳ thật một chút cũng không sai.

Nếu như là mấy năm trước, nơi nào có Đỗ Ngọc Chương y, nào có người dám tự xưng một câu công tử phiêu diêu, ôn nhuận như ngọc. Ngày thường không cần mặc quan phục, y trước nay đều là một thân bạch y, ai thấy đều phải khen một câu bạch y khanh tướng.

Khi đó, y chẳng qua chỉ là một thư đồng bên người Lý Quảng Ninh, chức quan cũng chỉ là ngũ phẩm hầu thư lang. Lý Quảng Ninh đối với y, lại rất mực yêu quý.

Tuy rằng, đó cũng chỉ là bởi vì bóng dáng của y, cùng vị bạch nguyệt quang trong lòng kia của bệ hạ, có vài phần tương tự.

Nhưng hôm nay…… tác dụng của y, cũng chỉ là dùng phương thức y không mong muốn nhất đi hầu hạ quân chủ.

Đỗ Ngọc Chương cười khổ một tiếng. Y vốn dĩ đã phát sốt, mới vừa rồi đối chất qua rèm kiệu cùng Từ Yến Thu, lại bị gió lạnh thổi hồi lâu. Hiện tại, cơ thể y đang run rẩy vì lạnh, nhưng trong cổ họng lại có một cơn nóng như thiêu đốt.

“A……”

Đỗ Ngọc Chương che miệng lại. Từ kẽ hở giữa các ngón tay, máu từ từ chảy ra.

……

Vén rèm kiệu lên, Trịnh giam tu của Thái Y Viện thiếu chút nữa mềm nhũn cả hai chân. Tuy là ông là một lão thái y kinh nghiệm phong phú, cũng chưa từng thấy qua người nào một lần mà phun ra nhiều máu như vậy.

Chờ đến khi bắt mạch cho Đỗ Ngọc Chương, ông trong lòng càng chấn động —— mạch tượng nhỏ bé yếu ớt ấy, gần như không nghe thấy được! Mà giờ phút này, y vẫn đang nôn ra từng ngụm từng ngụm máu…… Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng vị quan viên trẻ tuổi quan trọng của triều đình này sẽ chết ở trên giường bệnh Thái Y Viện của ông mất!

Cũng may y thuật của ông cũng coi như tinh vi. Cuối cùng, bệnh trạng nôn ra máu của Đỗ Ngọc Chương cũng bị ông áp chế. Nhưng mất nhiều máu như vậy, Đỗ Ngọc Chương đã sớm lâm vào hôn mê. Đôi mắt y nhắm chặt, hốc mắt thâm quầng phía dưới. Trịnh thái y an trí y nằm trên giường Thái Y Viện, lại phát hiện ra người này gầy đến lợi hại, trên người vậy mà cũng không có được mấy miếng thịt.

“Đều nói vị Đỗ đại nhân này cần cù chính vụ, dốc hết sức lực, cơ hồ hàng đêm đều ngủ ở quan nha, suốt đêm xử lý công vụ.” Trịnh thái y lắc đầu cảm thán nói, “Chính là thân mình bị dày vò thành như vậy, cho dù người có làm bằng sắt cũng chịu không nổi a!”

Lần hôn mê này của Đỗ Ngọc Chương, mãi cho đến buổi chiều mới tỉnh. Y vừa mở mắt, liền nhìn thấy một vị thái y gần năm chục đang ngồi bên cạnh, nghiêm khắc mà trừng mắt với y.

“Đỗ đại nhân, ngài tỉnh rồi? Ngài có biết ngài mới vừa rồi nôn ra máu không ngừng, thiếu chút nữa là không thể tỉnh lại được nữa hay không?”

“……Trịnh thái y vất vả rồi.”

“Lão hủ không vất vả. Bệ hạ ban cho ta phần bổng lộc này, chính là để lão hủ trị bệnh cứu người.” Trịnh thái y sắc mặt lại càng thêm khó coi, “Chính là Đỗ đại nhân ngài tuổi còn trẻ, cứ hủy hoại thân thể của chính mình như vậy sao?”

“Ta……”

“Sự siêng năng chăm chỉ của Đỗ đại nhân lão hủ cũng đã nghe qua. Lão hủ tuy rằng bội phục, nhưng cũng không tán thành. Suốt đêm làm việc liên tục, ai mà chịu nổi? Huống chi…… Các ngài trẻ tuổi tính tình phong lưu, cũng là chuyện bình thường, nhưng Đỗ đại nhân, cơ thể của ngài đã cạn kiệt rồi, ngài có biết không?”