Editor: Ravine
Đỗ Ngọc Chương nhíu mày,
“Từ Yến Thu! Thân là phi tần hậu cung mà ngươi lại có thể nói năng lỗ mãng như vậy, loại ô ngôn uế ngữ này ngươi cũng nói ra được sao?”
“Đỗ Ngọc Chương ngươi làm ra được, tại sao ta lại không nói ra được? Chẳng lẽ tòa nhà trên đường cái Vương Công kia của ngươi cũng là do vô liêm sỉ đi cầu xin bệ hạ ban cho sao?” Giọng điệu Từ Yến Thu càng thêm chua ngoa, “À, là ta nhớ lầm. Tòa nhà kia không phải do ngươi cầu xin ——”
“Mà là do ngươi, dùng mạng người cha mưu phản kia của ngươi đổi lấy.”
“Từ Yến Thu!”
Đỗ Ngọc Chương đầu óc quay cuồng, hơi thở lập tức dồn dập.
Ai ngờ, bên kia Từ Yến Thu vẫn không chịu bỏ qua. Gã đắc ý mà nói,
“Cái loại mặt hàng đê tiện nhà ngươi,thật sự cho rằng chỉ cần vẫy đuôi cầu xin bệ hạ là có thể mê hoặc được bệ hạ sao? Ngươi thật sự cho rằng bệ hạ là đang tin tưởng ngươi sao? Bệ hạ chẳng qua là đau lòng ta thân thể yếu đuối, mới dùng ngươi làm thứ đồ chơi để phát tiết mà thôi! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là thừa cơ mà chui vào thôi, tạm thời được hưởng ké chút hoàng ân mưa móc của thánh thượng. Ngươi còn thật sự cho rằng ngươi có thể so sánh với ta sao?”
Nói đến đây, Từ Yến Thu đã không kiềm chế được mà đi đến trước kiệu của Đỗ Ngọc Chương. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, rèm kiệu bị gã xé toạc.
Từ Yến Thu một thân áo trắng lông bạc, tóc được buộc gọn gàng sau đầu, ngay cả dây buộc tóc cũng là sa tanh màu bạc, lớp sa tanh lấp lánh trong tuyết. Nếu nói về cách ăn mặc trang điểm, trông gã giống như một vị công tử diễm lệ. Chỉ là mặt mày gã đều lộ ra vẻ thù địch, lại mặc trên người bộ trang phục dáng vẻ phiên nhiên, thật sự là chẳng ra làm sao.
Khi nhìn thấy Đỗ Ngọc Chương, sắc mặt gã nháy mắt trở nên khó coi.
Từ Yến Thu vốn tưởng rằng Đỗ Ngọc Chương đêm qua bị Lý Quảng Ninh đối xử thô bạo như vậy, hiện tại trông sẽ tiều tụy đến mức nào.
Nhưng mà xem ra, thật sự đúng là vô cùng tiều tụy —— Đỗ Ngọc Chương ngồi bên trong kiệu sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ ốm yếu. Y chỉ mặc thường phục, tóc buộc tùy tiện sau đầu, trên người một vật trang trí cũng không có.
Nhưng gã không nghĩ tới, ngay cả khi Đỗ Ngọc Chương ốm yếu như vậy, trông cũng thật động lòng người!
Mặt Từ Yến Thu nháy mắt đen lại, gã nghiến răng nghiến lợi nói,
“Thật vô liêm sỉ! Ở trong cung mà dám ăn mặc bừa bộn như vậy, còn muốn đi rêu rao khắp nơi……”
“Nếu ta có liêm sỉ, Từ Yến Thu ngươi còn có chỗ đứng sao?”
Đỗ Ngọc Chương đột nhiên ngắt lời gã. Y ngồi dậy, ương mặt xanh xao nhưng đôi mắt lại vô cùng tinh anh. Trên môi y nở một tia cười lạnh.
“Áo trắng đẹp hơn tuyết, dung nhan động lòng người, hay cho một công tử dung mạo như ngọc —— năm đó khi ta cùng với bệ hạ thưởng tuyết trên đường ruộng, Từ Yến Thu ngươi đang ở đâu? Một thân bạch y bào trắng này, chẳng qua cũng chỉ là ta năm đó mặc thừa bỏ lại, vậy mà ngươi lại coi như bảo bối mà đi nhặt mang về —— Từ Yến Thu ngươi thật nực cười, cũng coi như là đọc qua ít sách vở, lại không biết có câu nói……”
“……cóc đi guốc, khỉ đeo hoa?”
Từ Yến Thu không ngờ rằng một Đỗ Ngọc Chương trước nay luôn dịu dàng bao dung lại trực tiếp đáp lại gã một cách mỉa mai. Giống như bị người ta vỗ một cái vào mặt, mặt gã trướng đến đỏ bừng!
“Ngươi, ngươi nói bậy! Ngươi cái loại hàng hóa vô liêm sỉ này, ai thèm bắt chước ngươi……”
Gã lui một bước, định mở miệng cãi lại, lại bị Đỗ Ngọc Chương trực tiếp ngắt lời.
“Bệ hạ không chịu sủng hạnh ngươi, đó là bệ hạ chướng mắt ngươi. Ngươi tới tìm ta gây sự, bệ hạ chướng mắt ngươi vẫn sẽ chướng mắt ngươi. Đến nỗi nhặt lên bộ áo lông trắng năm đó ta mặc lúc cùng đi với bệ hạ, đem trở thành bộ y phục yêu thích của ngươi…… Nếu ngươi cảm thấy nó hữu dụng, ngươi có thể thử xem.”
“Đỗ Ngọc Chương! Ngươi! Ngươi nói bậy! Ai nói bệ hạ không chịu sủng hạnh ta, đêm qua……”
“Nếu ngươi thật sự nhận được ân sủng của bệ hạ, hiện tại đã sớm ở dưới giường của bệ hạ, chờ đợi xung quanh hầu hạ người. Còn ngươi lúc trời chưa sáng đã mặc áo choàng, đi loanh quanh trong cung điện này, là đang hy vọng “ngẫu nhiên gặp được” bệ hạ hay sao?”