Chương 19. Ngươi rốt cuộc là đại thần, hay là……?

Editor: Ravine

Tiễn thái giám tuyên chỉ đi rồi, Đỗ Ngọc Chương quỳ trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Qua một hồi lâu, y vịn vào một bên lan can đứng lên, mới phát hiện cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt,cả đầu cũng thấm đầy mồ hôi. Bị gió lạnh ngoài phòng thổi, thân thể y mềm nhũn như sợi mì.

Y biết, bệnh thành như vậy, không thể cứ mặc kệ được nữa.

Vẫn là phải đi Thái Y Viện một chuyến. Nếu may mắn, uống chút thuốc áp chế thì vẫn còn có thể kịp lâm triều.

—— chỉ mong chuyến này đi thuận lợi. Ở trong hoàng cung, tốt nhất đừng nên gặp được người y không muốn gặp nhất……

“Đỗ đại nhân, hiện tại đi đâu ạ?”

“Đi Thái Y Viện.”

Kiệu phu được lệnh, lập tức đánh xe đi Thái Y Viện.

……

Quan nha của Đỗ Ngọc Chương, bị Lý Quảng Ninh lấy lý do “tiện gặp thánh thượng”, cứng rắn dựng trong hoàng cung. Y được đặc quyền có thể ở trong cung cấm ngồi kiệu, cũng là được ban cho vào thời điểm đó.

Không chỉ vậy, trên danh nghĩa Đỗ Ngọc Chương còn có một phủ đệ tráng lệ huy hoàng. Đó là sau khi Lý Quảng Ninh lên ngôi ban thưởng cho y. Dinh thự này chiếm vị trí nổi bật nhất trên con phố nơi tập trung các vương công quý tộc ở kinh thành. Thánh chỉ mới ban xuống được nửa ngày, cả triều văn võ đều biết, đây là một vị tân sủng thần ngang trời xuất thế.

Nhưng trong một tháng, số ngày mà Đỗ Ngọc Chương sống ở “Phủ Thừa tướng” này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết thời gian y đều bị Lý Quảng Ninh dùng đủ loại lý do cứng rắn ép buộc ngủ lại trong cung.

Thân là Tể tướng, vốn dĩ là để người người kính nể. Nhưng sự sủng ái phi lý của hoàng đế với y đã đến mức mọi người trong triều đều đỏ mắt ghen tị. Tình cảnh của Đỗ Ngọc Chương, cũng bởi vậy mà càng thêm hung hiểm.

Thoạt nhìn là kẻ trên vạn người dưới một người, cao cao tại thượng; nhưng nếu một ngày nào đó y ngã xuống, chính là vực sâu vạn trượng.

Đỗ Ngọc Chương biết, đây cũng là do Lý Quảng Ninh cố ý.

Làm y tưởng chừng như là quan lớn hiển hách, kỳ thật lại là một kẻ đơn độc lẻ loi. Làm toàn bộ quan lại trên dưới triều đình đều ghen tị với y, để y không có một chút thế lực nào, cũng là trên cao gió lạnh —— nếu muốn tồn tại, y chỉ còn cách duy nhất là dựa dẫm thật chặt vào hoàng đế. Bằng không, đợi đến một ngày nào đó Đỗ Ngọc Chương y mất thánh quyến, chính là tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn!

……

Đường đến Thái Y Viện quanh co, phải vòng qua hơn phân nửa hoàng cung. Nhìn thấy thần sắc bệnh tật của Đỗ Ngọc Chương trông thật thảm đạm, kiệu phu vòng qua một con đường gần hơn. Lại không ngờ rằng cũng có một chiếc kiệu khác đối diện đang đi trên đường.

Đường đi này vừa hẹp vừa nghiêng, hai bên có tránh thế nào cũng không có thể cùng đi qua. Phải có một bên nhường đường, lui về phía sau mấy chục bước, mới có thể lần lượt đi qua. Nhưng người ngồi bên trong kiệu không lên tiếng, kiệu phu sao dám tự mình chủ trương? Bởi vậy, hai bên đều dừng.

“Xin hỏi đối diện là vị nào?” Kiệu phu hỏi, “Vị này là quan nhất phẩm trong triều, tả tướng Đỗ đại nhân.”

“Thì ra là Đỗ đại nhân.”

Đỗ Ngọc Chương nghe thấy một thanh âm ác ý bên ngoài kiệu.

“Đỗ đại nhân, như thế nào vẫn còn lưu lại trong cung? Bệ hạ cũng không muốn giữ ngươi, ngươi lại còn ăn vạ trong cung, không cần thể diện sao?”

Từ Yến Thu?!

Hắn ta không phải bị Lý Quảng Ninh mang đi rồi sao?

Đỗ Ngọc Chương sửng sốt. Ngày trước khi Lý Quảng Ninh cưỡng bách y thị tẩm, đều là dày vò mất cả mấy canh giờ, thậm chí có khi còn thức nguyên đêm.

Đêm nay Từ Yến Thu thế nào mà lại dậy sớm như vậy? (Quê dùm TYT luôn á =)))) )

Đỗ Ngọc Chương xốc lại tinh thần, thản nhiên nói,

“Bệ hạ giữ hay không giữ ta, là chuyện của ta và bệ hạ, không nhọc Từ phi lo lắng.”

“A, ngươi và bệ hạ, còn có thể có chuyện gì? Đơn giản là ngươi chẳng biết xấu hổ, mê hoặc dẫn dụ chủ tử. Ngươi nghĩ rằng ta ở ngoài Ngự Thư Phòng không nghe thấy gì sao? Đỗ Ngọc Chương, ngươi thật khiến cho người ta ghê tởm —— ta cũng thật không biết, ngươi đây rốt cuộc là đại thần, hay là nịnh thần!”