Chương 18. Đỗ Ngọc Chương ngươi nhớ kỹ, việc này trẫm còn chưa xong với ngươi đâu!

Editor: Ravine

“Vương tổng quản.”

“Có nô tài!”

Thái giám Vương Lễ đã chờ ở cách đó không xa. Nghe được tiếng gọi, ông vội bước vào Ngự Thư Phòng.

Mới bước vào cửa, ông liền hít một ngụm khí lạnh —— ông đương nhiên biết, bệ hạ mỗi lần nổi cơn thịnh nộ, đều sẽ dày vò Đỗ đại nhân đến chết đi sống lại. Nhưng kể cả như vậy, lần này cũng quá mức thê thảm rồi!

Đỗ đại nhân dung mạo quốc sắc thiên hương, thế mà bị lăn lộn đến mức sắc mặt trắng bệch, vành mắt thâm quầng. Trên người những chỗ có thể thấy được đều là vết thương…… còn chưa kể vết máu lớn nơi cổ tay áo khiến người kinh hồn táng đảm!

“Đỗ đại nhân! Ngài không sao chứ?…… Để lão nô gọi thái y cho ngài!”

“Không cần.”

Đỗ Ngọc Chương lắc đầu,

“Bệ hạ mà biết, sợ là lại nổi cơn thịnh nộ.”

“Bệ hạ người vì sao lần này lại tức giận……”

“Bệ hạ người,không phải vẫn luôn như vậy sao?”

Nhìn thấy nụ cười thảm trên mặt Đỗ Ngọc Chương, Vương tổng quản trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Ông không nhịn được lắc đầu,

“Bệ hạ ngài ấy…… Ngài ấy trong lòng rõ ràng đối Đỗ đại nhân…… Ân sủng có thừa……”

Nói tới đây, Vương Lễ thanh âm càng nhỏ hơn. Nếu luận về quan to lộc hậu, ban thưởng hậu hĩnh, Đỗ Ngọc Chương xác thật xứng đáng một câu “Ân sủng có thừa” —— nhưng nhìn tình cảnh thê thảm trước mắt này, sao ông có thể nói ra câu như vậy được?

Đỗ Ngọc Chương nhất thời không nói gì. Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lại ập đến trong lòng. Y cố nén nỗi đau trong lòng, hồi lâu mới lên tiếng.

“Phiền Vương tổng quản chuẩn bị cho ta cỗ kiệu. Ta còn phải về nha môn.”

“Cái này…… Đỗ đại nhân, dáng vẻ này của ngài, vẫn là đi đến Thái Y Viện một chuyến đi!”

“Ta không đi.”

“Cho dù ngài không đi chữa trị, cũng nên về tướng phủ nghỉ tạm một đêm a! Sao lại có thể trực tiếp đi đến nha môn làm việc? Chịu đựng suốt hai ngày một đêm, lại còn bị thương…… Như vậy thân thể ngài làm sao chịu nổi?”

“Cảm ơn ý tốt của Vương tổng quản, ta thật sự không cần.”

Nói ở đây, y cảm thấy ngực lại bắt đầu đau nhức, mùi tanh tưởi không giảm bớt theo máu vừa rồi mới nôn ra, mà còn nặng hơn.

Cứ nôn ra máu dăm ba bận như vậy, mỗi một lần càng thêm nghiêm trọng. Y đến tột cùng là bị làm sao vậy?

……

Giờ phút này đêm đã tối mịt. Khi Đỗ Ngọc Chương trở lại quan nha, trừ bỏ lính gác đêm, toàn bộ quan nha một người cũng không có. Y thay đổi sạch sẽ y phục, tự mình múc nước tẩy rửa sạch sẽ dính nhớp trên người. Một lúc sau, y ngơ ngác ngồi ở trước án thư, chờ đợi đạo thánh chỉ muốn mệnh kia —— ý chỉ của bệ hạ, đều phải qua bỉnh tỉ thái giám đóng thêm ấn chương (con dấu) của hoàng đế, nộp thành án, cuối cùng đưa đến tay người tiếp chỉ, mới tính là có hiệu lực.

Đến khi thánh chỉ ban xuống, vận mệnh toàn bộ Đỗ thị của y, bèn thật sự không còn đường cứu vãn.

Cũng không biết trải qua bao lâu. Ngoài cửa một tiếng quạ đen kêu, đánh thức Đỗ Ngọc Chương.

Y vừa ngẩng đầu lên, mới phát giác giọt nến đã chảy đầy một bàn.

Một đêm này, lại chịu đựng qua được rồi.

“Đại Yến Tể tướng, Đỗ Ngọc Chương tiếp chỉ!”

Thánh chỉ quả nhiên đã tới. Đỗ Ngọc Chương cánh môi chết lặng, không biết chính mình đã đi tới cửa như thế nào, quỳ sụp xuống. Đạo thánh chỉ đầu tiên, đương nhiên là bổ nhiệm chức “Hoà đàm ngự sứ” —— đây là đạo thánh chỉ mà Đỗ Ngọc Chương đã mong mỏi suốt ba năm, y nghe vào tai, lại cảm thấy giống như có mũi dao cứa vào tim.

Chỉ có chính y biết, y đã phải trả giá những gì……lại mất đi những gì.

Tuyên đọc xong, Đỗ Ngọc Chương cảm tạ ân điển. Sau đó y cắn đầu lưỡi, chờ đợi một con dao sắc khác đâm vào ngực y —— đạo thánh chỉ xử trảm cả gia tộc y kia…

“Đỗ đại nhân, mời ngài mau đứng dậy đi!”

Đỗ Ngọc Chương mờ mịt ngẩng đầu.

“Không……?”

“Không có gì cơ? Không phải là đã tuyên đọc xong rồi sao?”

Thái giám mặt đầy tươi cười, “Thánh chỉ cũng chỉ có một đạo này thôi, khẩu dụ của bệ hạ vẫn còn có một cái. Chỉ là khẩu dụ này, lão nô cũng không thể hình dung ra được ……”

“Bệ hạ nói cái gì?”

“Bệ hạ nói ——‘ Đỗ Khanh, ngươi đừng tưởng rằng trẫm cho qua. Ngươi nhớ cho kỹ, việc này căn bản còn chưa xong đâu! ’”