Editor: Ravine
“Chẳng lẽ chỉ có một mình Đỗ Ngọc Chương mới có biện pháp báo quốc? Đại Yến ta trăm vạn đại quân đều không thể bảo vệ quốc gia, chống lại Tây Man sao? Trẫm là hoàng đế của Đại Yến! Trẫm chẳng lẽ không muốn cứu bá tánh ra khỏi lầm than sao? Trẫm đăng cơ ba năm, chăm lo việc nước, chỉnh đốn quân vụ, chính là vì cái gì?”
Lý Quảng Ninh giận tím mặt,
“Cho dù nhất định phải hoà đàm, chẳng lẽ nhất định cũng phải do đích thân Đỗ Ngọc Chương ngươi ra mặt? Ngươi biết những Tây Man đó đều là những kẻ man rợ gϊếŧ người không chớp mắt! Ăn thịt người hút tủy người, Đỗ Ngọc Chương, chỉ sợ ngươi một đi không trở lại!”
Lý Quảng Ninh một hơi rống xong, ngực không nhịn được phập phồng. Vẻ mặt Đỗ Ngọc Chương lại vô cùng bình tĩnh, y chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lý Quảng Ninh trước giờ chưa từng tán thành chính sách này, nhưng đối với Đỗ Ngọc Chương, trước giờ cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất,
“Bệ hạ, thần nhất định phải đi. Kể cả phải bỏ mạng, thần cũng —— không hối hận.”
“Ngươi! Được, ngươi một khi đã cố chấp như vậy, liền chờ tận mắt chứng kiến Đỗ gia ngươi một nhà trên dưới hơn trăm nhân khẩu, tất cả đều đầu rơi xuống đất đi!”
Lý Quảng Ninh lửa giận ngút trời. Hắn đẩy Đỗ Ngọc Chương sang một bên, dùng sức đá văng cánh cửa, ngoài phòng gió lạnh phần phật thổi vào, khiến Đỗ Ngọc Chương giật mình một trậni.
Cái đẩy vừa rồi đã khiến đầu Đỗ Ngọc Chương đập vào góc bàn, y chạm tay vào, trong lòng bàn tay là một mảng đỏ tươi. Y ngước mắt lên, chỉ thấy được bóng lưng cuồng nộ của đế vương —— theo tiếng cửa sập kinh thiên động địa, Lý Quảng Ninh đã đi ra ngoài.
Trong Ngự Thư Phòng yên tĩnh không tiếng động. Ngoại trừ Đỗ Ngọc Chương đang hổn hển thở dốc cùng tiếng ù ù bên tai, không còn động tĩnh nào khác.
Lý Quảng Ninh…… đi rồi?
Lần này, hắn thực sự cứ như vậy buông tha cho mình?
Đỗ Ngọc Chương giờ phút này đã vô cùng chật vật bất kham —— chưa nói tới việc bị người lăn lộn tàn nhẫn, từng đợt nhiệt triều hết lần này tới lần khác xông lên, thân thể mềm nhũn đến mức cơ hồ không đứng được; chỉ mấy vết thương ngoài da kia thôi cũng nóng rát đau đớn dữ dội. Nhưng cuối cùng y cũng đã tránh được trận khổ hình đáng sợ nhất, những thương thế nay, y cũng không để bụng.
Đỗ Ngọc Chương ngẩng đầu liền nhìn bên cạnh bàn một bộ quan phục mới tinh, biết đây là Vương tổng quản chuẩn bị cho y, liền chống bàn đứng lên, mặc quần áo vào.
Án thư đã được sắp xếp lại, tấu chương được xếp ngay ngắn, bên cạnh là một đĩa chu sa mới đổi. Ở giữa án thư đặt một quyển tấu chương, nghĩ là mới được đưa tới, cho nên được đặt ở giữa, để tiện cho Lý Quảng Ninh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Đỗ Ngọc Chương chỉ thoáng nhìn, tình cờ thấy được trên tấu chương dòng chữ “Hòa đàm ngự sứ”.
Trong lòng y chấn động —— ngay đến y là tả tướng, đứng đầu trăm quan trong triều, cũng là hạ triều hôm nay mới biết được tin Man tộc đã đồng ý hòa đàm. Đây là ai, lại sớm có được tin tức, đệ lên mật chỉ?
Đỗ Ngọc Chương chịu đựng ốm đau, nhanh chóng dựa trên án mà đọc. Tấu chương lưu loát mười mấy trang, tất cả đều được chép gọn gàng chỉnh tề bằng lối chữ Khải.
Y lướt nhanh đọc đến mặt sau, phát hiện hàng cuối cùng viết,
“Vì vậy, thần tiến cử một người đảm nhiệm chức ngự sứ hòa đàm. Người này……”
Nhưng còn chưa kịp đọc tên người này, Đỗ Ngọc Chương đã nghe thấy tiếng mở cửa vang lên sau lưng. Y ngay lập tức khép lại tấu chương, chống án thư ngồi thẳng dậy.
Ngoài cửa đi vào đúng là Lý Quảng Ninh. Vẻ mặt hắn vẫn như cũ trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Chương. Đi theo sau hắn là vị nam phi thái hậu ban thưởng —— Từ Yến Thu.
Từ phi đang cười quyến rũ với Lý Quảng Ninh,dáng vẻ yểu điệu không xương quấn lấy hắn. Nhìn thấy Đỗ Ngọc Chương, hắn lau vết son trên miệng, lộ ra một nụ cười đắc ý.