Chương 12. Đỗ Ngọc Chương ngươi không phải rất lợi hại sao? Ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!

Editor: RavineTiến vào cùng lúc với hai người còn có Vương tổng quản. Ông nhận ra Đỗ Ngọc Chương vậy mà vẫn còn ở chỗ này, sợ tới mức giật mình một cái ——

Từ phi ỷ vào chính mình là do thái hậu ban thưởng, tính cách cao ngạo ngông cuồng, luôn muốn tìm cơ hội đạp Đỗ đại nhân xuống. Nhưng trước giờ bệ hạ đều che chở Đỗ đại nhân, không để cho hai người gặp mặt.

Thế nhưng hôm nay vạn tuế gia lại để cho hai người chạm mặt! Nếu là lát nữa tình cảnh trở nên khó coi, ông thân là đại tổng quản nơi đây há chẳng phải sẽ rước lấy xui xẻo sao?

Vương tổng quản vội vàng quỳ xuống,

“Vạn tuế gia, đã khuya lắm rồi. Lão nô ngay lập tức an bài cỗ kiệu đưa Đỗ đại nhân trở về.”

“Không cần!” Lý Quảng Ninh ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, “Y còn muốn cầu xin ân điển của trẫm, không đạt được mục đích, y sao có thể chịu đi! Cứ để y ngồi ngốc ở đây đi!”

Dứt lời, hắn phất tay lên, đuổi Vương tổng quản đi. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lý Quảng Ninh lạnh mặt rầm một cái ngôi xuống sau án thư.

Từ Yến Thu liền chậm rãi đứng dậy, đi vòng ra sau Lý Quảng Ninh, đặt một tay lên cổ Lý Quảng Ninh nhẹ nhàng xoa bóp.

“Bệ hạ long thể quan trọng, chớ nên tức giận mà làm hại thân thể. Bá tánh Đại Yến ta đều còn phải trông cậy vào bệ hạ.”

Lý Quảng Ninh không nói gì, vươn tay ra mở đống tấu chương trước mặt. Từ Yến Thu cũng đi lên phía trước, thay hắn mở tấu chương ra.

“Bệ hạ, nô tỳ thay người mài mực.”

“Từ phi vất vả rồi.”

“Bệ hạ vì Đại Yến ta dốc hết sức lực, nô tỳ có thể vì bệ hạ phân ưu, trong lòng vui mừng khôn tả.”

*phân ưu: san sẻ, giúp đỡ

Dứt lời, Từ phi lại uốn éo thân mình mài đi mài lại miếng mực. Nhưng hắn ta vốn dĩ cũng có dụng ý khác, mài mực là giả, tranh sủng mới là thật. Vừa mài mực cả người vừa dựa vào người Lý Quảng Ninh.

“Từ phi có phải rất mệt không?”

“Nô tỳ không mệt.”

“Từ phi không mệt nhưng trẫm mệt.” ( =))))) )

Lý Quảng Ninh xoay tay một cái, tấu chương trong tay bốp một phát bay ra xa, đập trúng người Đỗ Ngọc Chương. Người y ngả về sau một cái, cái cằm kéo xuống một chút theo hướng của tấu chương,

“Đỗ Khanh, trẫm xem mệt rồi.”

“……”

Đỗ Ngọc Chương vốn đang rúc ở một bên —— trên người y lại nóng bừng. Y chỉ hy vọng Lý Quảng Ninh đừng nhớ tới bản thân mình còn đang ở đây, cho y có chút thời gian thở dốc. Hiện tại bị Lý Quảng Ninh gọi tới, y đành phải vực lại tinh thần,

“Bệ hạ, có thần.”

“Ngươi không phải là tả tướng của trẫm sao? Như nào lại không cùng trẫm phân ưu?”

Đỗ Ngọc Chương biết đây là cố ý làm khó y. Hết cách, y đành quỳ xuống, giơ cao tấu chương lên,

“Bệ hạ mệt mỏi, thần liền đọc cho bệ hạ.”

“…… Thân phận của ngươi là cái gì, mật chỉ dâng trẫm, ngươi nói đọc là đọc?”

Đỗ Ngọc Chương ngước mắt lên, lại thấy ánh mắt nặng nề của Lý Quảng Ninh, cái cằm co lại, trông vô cùng nghiêm khắc. Đỗ Ngọc Chương cúi đầu,

“Là thần vượt quá bổn phận. Thần biết tội. Xin bệ hạ trách phạt.”

“Nếu biết tội, nên tự mình kiểm điểm. Ngươi quỳ xuống tự hối lỗi đi.”

Hắn thậm chí còn không thèm liếc Đỗ Ngọc Chương, nhẹ nhàng bâng quơ một câu, liền phạt y quỳ trắng đêm. Đỗ Ngọc Chương cố gắng chống đỡ thân thể, thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

Chung quy vẫn đang là ngày mùa đông lạnh giá. Mặc dù trong phòng có than lò ấm áp, nhưng trên mặt đất vẫn rất lạnh. Quỳ một lúc lâu, khí lạnh xâm nhập đầu gối, đến cả xương cũng đau nhức. Mặt đất lại cứng như vậy, không bao lâu, Đỗ Ngọc Chương đã lung lay sắp đổ.

Đỗ Ngọc Chương ngẩng đầu, ánh mắt mang ý tứ cầu xin nhìn Lý Quảng Ninh. Y thật sự chịu đựng không nổi nữa. Nhưng trước mặt Từ phi, y đường đường là Tể tướng, làm sao có thể ngã xuống như vậy.

Lý Quảng Ninh xung quanh khắp người đều là ôn hương nhuyễn ngọc, Từ phi kia, cả nửa người đều đã nép vào l*иg ngực hắn. Lý Quảng Ninh nhận thấy rõ ràng ánh mắt của Đỗ Ngọc Chương. Đôi mắt chim ưng của hắn lạnh lùng quét qua Đỗ Ngọc Chương, thấy y sắc mặt tái nhợt, lại một chút không dao động. Biểu tình của hắn giống như đang nói —— Đỗ Ngọc Chương ngươi không phải rất lợi hại sao? Ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!