Đảng Lam phun một ngụm nước ra bên ngoài, nếu không phải Tô Hà trốn nhanh, toàn bộ đã phun lên người của cô, Tô Hà lườm cô, dịch về hướng bên cạnh, cầm lấy chiếc gối ôm vào trong ngực, có chút buồn bực.
Đảng Lam buông cốc xuống, tiến tới gần Tô Hà, giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạn mình, ung dung nở nụ cười rất lâu: "Tô Tử, cậu xác định Tôn Hải đó không phải là người mù đấy chứ, bộ dáng non nớt này của cậu lôi ra ngoài hòa vào đám người, người ta còn tưởng rằng cậu chưa thành niên, sao hắn dám nói chúng ta đã có tuổi, hắn mới là người có tuổi."
Tô Hà rầu rĩ phun ra hai chữ: "Ba mươi". Tô Hà thừa nhận, khi câu nói này của Tôn Hải lọt vào tai cô, cô có chút khó chịu, đặc biệt quần áo ngày hôm qua cô mặc được xem là rất thời trang, nghĩ tới ngày hôm qua, Tô Hà đột nhiên cảm thấy cả người mình không được thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên bất thường, lần đầu tiên trải qua chuyện tình một đêm, thậm chí dáng vẻ người đàn ông đó như thế nào mình còn không nhớ rõ.
Đảng Lam duỗi tay ra véo má cô: "Tô Tử, đang nghĩ gì vậy, vẻ mặt này là đang nảy mầm xuân, là nghĩ tới anh Đường yêu thầm nhiều năm, hay là nghĩ tới Hồng Kỳ nhà tớ."
Nhắc tới Đảng Hồng Kỳ, Tô Hà kiềm lòng không được lấy gối trong tay ném Đảng Lam, chống nạnh: "Đảng Lam, tớ chỉ là hoa si anh Đảng mà thôi, chính là loại ngưỡng mộ những anh chàng đẹp trai, không có ý gì khác, cậu để anh Đảng tới, tới…” Tô Hà không nói ra được, hung tợn lườm Đảng Lam, khụ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Đảng Lam cười hì hì, "Có sao chứ, tớ cũng không nghĩ cậu cùng anh trai tớ có gì đó, cậu không phải từng nói với tớ, nếu ngủ một đêm với anh trai tớ cả đời cũng đáng hay sao, tớ đây là đang thoả mãn ước nguyện của cậu có được hay không, thật sự làm gì đó là do cậu muốn, phỏng chừng anh trai tớ cũng là lực bất tòng tâm, nói thật, tớ vẫn luôn nghi ngờ phương diện đó của anh trai tớ có vấn đề, nếu không, nhiều năm như vậy ngay cả một người bạn gái cũng không có, không phải là quá kỳ lạ hay sao, anh trai tớ cũng đã ba mươi tuổi rồi.”
Tô Hà cảm thấy khó hiểu quay đầu nhìn Đảng Lam, đối với mọi chuyện Đảng Lam đều thông minh lanh lợi như vậy, chuyện của người khác cô ấy đều rất rõ ràng, ngược lại chuyện của bản thân mình, lại hồ đồ, Tô Hà phiền muộn, nhiều năm như vậy sao Đảng Lam lại không nhận ra anh Đảng là có ý với cô ấy chứ, tuy rằng Đảng Lam và anh Đảng là anh em, nhưng không có quan hệ huyết thống.
Gia đình Đảng Lam cũng là gia đình tái hôn, mẹ của Đảng Lam đã sớm qua đời, chú Đảng lấy dì Đồng mẹ của Đảng Hồng Kỳ, dì Đồng dẫn theo Đảng Hồng Kỳ lớn hơn Đảng Lam bốn tuổi tiến vào Đảng gia, chồng trước của dì Đồng là bố đẻ của Đảng Hồng Kỳ, hiện nay đang là bí thư của tỉnh lân cận, nghe Đảng Lam nói, lúc đầu bởi vì anh trai cô ấy đổi họ mà cãi nhau một trận, mặc dù chuyện của Đảng gia hơi hỗn loạn, mọi người vẫn là mang tư tưởng truyền thống, lớn có phiền muộn của lớn, nhỏ có mâu thuẫn của nhỏ.
Trước khi Diệp Tiêu xuất hiện, Tô Hà từ đầu tới cuối vẫn luôn cho rằng Đảng Lam sẽ ở thành đôi anh Đảng, nếu hai người ở cùng nhau, Tô Hà nhận thấy, cho dù thế sự xoay vần vẫn sẽ như vậy, nhưng Đảng Lam yêu đàn anh Diệp, mà anh Đảng… nghĩ tới Đảng Hồng Kỳ, Tô Hà vô cùng rối rắm, vốn dĩ yêu mà không được đáp lại sẽ rất đau khổ, mà người mình yêu còn không ngừng viện ra đủ loại cớ, chọc vào tim gan của mình, ai mà có thể chịu đựng được chứ.
Nghĩ tới điều này, Tô Hà trịnh trọng nói với Đảng Lam: "Những lời đó đều là tớ nói đùa, thật đấy.” Nghĩ một lúc, Đảng Lam cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, không có não mới làm ra loại chuyện như vậy, thật sự tặng Đảng Hồng Kỳ cho Tô Hà, chính là chẳng ra làm sao, với tính cách của hai người, về sau gặp mặt cũng không tránh khỏi xấu hổ. Mà Tôn Hải này, mặc dù nghe qua điều kiện không tồi, nhưng điều kiện có thể đảm bảo hạnh phúc hay sao, Đảng Lam cảm thấy, một cuộc hôn nhân hạnh phúc vẫn phải dựa vào nền tảng cơ bản là tình yêu, mặc dù đôi khi tình yêu cũng không có đáng tin cậy, nhưng Đảng Lam không hy vọng Tô Hà cứ như vậy mà kết hôn, Đảng Lam duỗi cánh tay về phía Tô Hà : “Cậu dự định như thế nào, nói với chị đi."
Ánh mắt Tô Hà ảm đạm : ” Tình trạng của tớ, cậu cũng đã biết, 26 tuổi rồi, Tô Lỗi cũng đã lớn, tớ cứ ở nhà cũng không nên."
"Gì mà không nên chứ? Lẽ nào cậu không phải do mẹ cậu sinh ra, trái tim của dì lại nghiêng về đâu, cậu vừa mới lên đại học liền hận không thể gả cậu ra ngoài, còn có em của cậu, được bố mẹ cậu cưng chiều như vậy, trong mắt làm gì còn có người chị gái như cậu chứ."
Vẻ mặt Tô Hà buồn rầu: "Kỳ thực bố mẹ tớ cũng không dễ dàng gì, Tô Lỗi sinh ra muộn, lại đẻ non, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, mẹ tớ quan tâm nó nhiều cũng là phải lẽ, thôi bỏ đi, đừng nói chuyện của tớ nữa."
Tô Hà ngẩng đầu nhìn cô, ” Đàn anh thì sao? Không phải nói tối qua sẽ quay về hay sao? “
Trong mắt Đảng Lam là sự hờ hững: "Anh ấy tới công ty rồi, công ty đang đàm phán sát nhập vốn, nếu lần này thành công, Lam Thiên có triển vọng đưa ra thị trường.” Nghĩ tới Diệp Tiêu, trong lòng Đảng Lam không hiểu vì sao có chút phiền muộn.
Đảng Lam hiểu rõ Diệp Tiêu, lần đầu tiên dẫn hắn về nhà, bố không hề khách khí nói với Diệp Tiêu: "Cậu dựa vào cái gì mà trở thành bạn trai của con gái tôi, cậu có vốn liếng gì có thể đem lại hạnh phúc cho nó?” Đảng Lam biết lời của bố mình đã làm tổn thương Diệp Tiêu, dù gì Diệp Tiêu kiêu ngạo như vậy, Đảng Lam yêu hắn cũng là vì sự kiêu ngạo này, mà không hiểu vì sao lúc này chính cô cũng có chút mơ hồ.
Năm đầu tiên tốt nghiệp đại học, Diệp Tiêu khăng khăng từ chối chiêu mộ của các công ty lớn, kiên trì tự mình tạo nghiệp, những lần đó Đảng Lam có thể hiểu rõ, anh xem nhẹ tất cả muốn chứng minh bản thân mình không thua kém bất kỳ người nào, sau khi bản thân tốt nghiệp, cô cũng từ chối tất cả cùng theo đuổi sự nghiệp với anh ta, mà hiện tại, Đảng Lam cảm thấy mệt mỏi rã rời, cũng giống như tình yêu của bọn họ, không còn rực rỡ tươi đẹp như những năm đầu, thậm chí trở nên nhạt nhẽo, dã tâm của Diệp Tiêu, kiêu ngạo của Diệp Tiêu, sự xem nhẹ của Diệp Tiêu đối với mình, đoạn tình cảm này đến nay đã được bảy năm, Đảng Lam đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm.
Từ chỗ Đảng Lam rời đi, Tô Hà không có về nhà, cô nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ tuần sau là sinh nhật của Tô Lỗi, nó từng vòng vo nói với mình nhiều lần, nó thích một chiếc điện thoại mới trên thị trường, Tô Hà biết là nó muốn mình mua cho nó.
Tô Hà đi thẳng tới trung tâm thương mại, vịn thang cuốn đi lên lầu hai, đi quanh quầy một vòng, cuối cùng tìm thấy nhãn hiệu điện thoại mà Tô Lỗi nói với mình, đại khái bởi vì nhãn hiệu điện thoại này thuộc dòng cao cấp nên giá hơi cao, khiến người ta chùn bước, mà trước quầy hàng lại không có người.
Tô Hà đi tới, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, hỏi cô ưng ý nhãn hiệu nào, có thể trải nghiệm trước, Tô Hà từ trước tới nay vẫn luôn không có yêu cầu cao với các dòng điện thoại, tới tận khi không dùng được nữa, mới thay mới, cũng không biết nhãn hiệu nổi tiếng gì đó, hàng lỗi mốt, cô dùng cảm thấy rất tốt.
Cô cúi đầu, liếc mắt nhìn nhãn hiệu điện thoại mà Tô Lỗi muốn, giá tiền trên nhãn sản phẩm, khiến cho Tô Hà do dự, theo bản năng sờ túi tiền của mình, xem tiền ở đâu, ngay cả số lẻ của chiếc điện thoại cô cũng không mua được, cô bỏ qua do dự, ngẩng đầu lên hỏi: "Có thể thanh toán bằng thẻ không?” Tô Hà nghĩ thẻ tín dụng mới của mình có thể gánh vác được khoản phí như này.
Nhân viên phục vụ gật đầu cười, "Đương nhiên.” Tô Hà lật ví tiền của mình, lấy thẻ tín dụng đưa qua, nhân viên phục ở trên máy Pos quẹt thẻ ấn một hồi, sau đó trả lại cho Tô Hà: “Xin lỗi, thẻ của cô hiển thị không đủ số dư chi trả."
Mặt Tô Hà đỏ bừng, thẻ tín dụng này là nhân viên ngân hàng gửi tới đơn vị của bọn họ, cô cùng đồng nghiệp mỗi người mở một tài khoản, vẫn luôn không có dùng tới, cũng không rõ ràng số tiền cụ thể trong đấy, lần này xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy rất mất mặt, nghĩ nếu như mình không mua nữa, người phục vụ này không biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô, đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Dùng thẻ của tôi đi."
Tô Hà ngẩng đầu lên nhìn, Tôn Hải cười với cô, ” Vừa nãy ở ngã tư nhìn thấy người giống em, quả nhiên không có nhìn nhầm ” Tô Hà cùng Tôn Hải bước ra khỏi trung tâm thương mại, Tôn Hải không chút dấu vết đánh giá Tô Hà, lúc nãy nhìn thoáng qua còn không dám thừa nhận, so với ngày hôm qua, Tô Hà ngày hôm nay rất không thuận mắt, trên người mặc quần Jean, áo sơ mi, dễ dàng bị nhấn chìm trong đám đông, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tôn Hải thấy cũng thoải mái, hôm qua là lần đầu tiên đi xem mặt, con gái tự nhiên muốn ăn mặc đẹp, bình thường ăn mặc như vậy lại càng sẽ thể hiện ra tính cách cần kiệm, mộc mạc.
Tôn Hải rõ ràng muốn tìm một người vợ như vậy sống qua ngày, cả ngày chỉ biết ăn diện, kết hôn rồi sẽ rất phiền phức, cho nên, đối với điểm này của Tô Hà, trong lòng Tôn Hải càng cảm thấy hài lòng hơn, điểm duy nhất không hài lòng chính là công việc của cô.
Tôn Hải băn khoăn không biết có nên thúc giục cô thi công chức hay không, sau đó mình sẽ tìm biện pháp, điều động cô tới đơn vị hành chính sự nghiệp, hắn có bạn học hiện nay đang làm ở ban tổ chức thành ủy, biếu chút quà, có lẽ sẽ không khó, hai người đều làm việc ở đơn vị hành chính, sự nghiệp về sau sẽ càng ổn định hơn.
Có thể tìm cơ hội cùng bạn học ăn cơm, thuận tiện dẫn theo Tô Hà tới giới thiệu, về sau chuyện công việc cũng sẽ dễ dàng hơn, Tôn Hải càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này rất tốt, anh nghiêng đầu nhìn Tô Hà rất tự nhiên đưa ra lời mời, ” Đã gặp nhau rồi, chúng ta cũng đừng đợi tới tuần sau, cùng nhau ăn cơm đi, anh thật sự có chút đói bụng.”
Tô Hà cắn môi, nghĩ có phải là hai người phát triển quá nhanh hay không, ngày hôm qua mới xem mặt, hôm nay đã cùng nhau ăn cơm, nhưng nghĩ tới điện thoại ở trong túi, lại nghĩ tới ngày hôm qua cô về nhà, mẹ cô dặn đi dặn lại: "Điều kiện của Tôn Hải rất tốt, con cũng đừng kén chọn, mặc dù nhìn vóc dáng có vẻ thấp, nhưng điều kiện của chúng ta như thế nào, con đừng trèo cành cao, sống cần phải thực tế, nếu con sớm kết hôn, mẹ cũng không cần hao tâm, cứ kéo dài nữa, lại càng không tìm thấy đối tượng phù hợp.”
Tô Hà thầm thở dài một hơi, suy nghĩ trong đầu cô xác thực là không có tác dụng, mơ mộng và thực tế, tình yêu và hôn nhân, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, bất kỳ người nào cũng phải khuất phục trước hiện thực, hơn nữa, người trong lòng cô còn không biết ở nơi nào, cho dù gặp lại, nói không chừng ngay cả cô là ai anh ta cũng không nhớ.
Nghĩ tới đây, Tô Hà gật đầu, cô cùng Tôn Hải lên xe, xe của Tôn Hải rất mới, nhìn là biết mới mua không lâu, nhìn ra được, Tôn Hải rất đắc ý, sau khi lên xe, còn nói với Tô Hà: "Lúc trước anh còn lái xe trong nước sản xuất, vừa vặn tháng trước bạn thân của anh kiếm được một chiếc xe với giá ưu đãi, anh đổi ngay, nhãn hiệu của Đức mặc dù đắt, nhưng hệ thống an toàn cao."
Tô Hà nghe không hiểu những điều này, căn bản giống như vịt nghe sấm, nhưng nhận thấy Tôn Hải đối với vấn đề này tỏ vẻ rất hứng thú, cô cũng hùa theo: "An toàn là tốt.” Sau đó mắt Tôn Hải sáng lên, thao thao bất tuyệt cùng Tô Hà thảo luận về xe, khiến cho hai mươi phút đi trên đường, Tô Hà cảm thấy vô cùng thống khổ.
Tới cửa hàng ăn, đại khái Tôn Hải nhận thấy Tô Hà không hứng thú lắm với vấn đề này, mới nói: "Xin lỗi, nói tới xe, anh chính là không dứt ra được."
Tô Hà lắc đầu: "Không sao, đàn ông đều thích xe ma.” Cô đẩy cửa xe bước xuống, đợi Tôn Hải tới, hai người cùng bước vào trong quán ăn.
"Đường chủ nhiệm nhìn gì vậy? Bên ngoài cửa sổ có tuyệt thế giai nhân hay sao, nếu như có, ở trước mặt Đường chủ nhiệm cũng không đáng là gì.” Đường Nhất Kiệt cười, thu hồi ánh mắt, mình đang nghĩ gì vậy, sao có thể là cô ấy …