Tô Hà bị đau mà tỉnh dậy, đầu đau, chân đau, eo đau, chỗ nào cũng đau… Toàn thân không chỗ nào không đau, Tô Hà cau mày, mở mắt ra, trong mắt là trần nhà xa hoa, cô chớp chớp mắt, cẩn thận nghĩ lại, trí nhớ dừng lại ở buổi tối ngày hôm qua, mình và Đảng Lam ở trong phòng bao của Kim Đỉnh uống rượu, sau đó giống như mình uống say rồi ngủ thϊếp đi, tiếp theo cô mộng xuân…
Mộng xuân, Tô Hà kinh ngạc, phắt một cái muốn ngồi dậy, cơn đau trên người truyền tới, cả người cô mềm nhũn lại lần nữa ngã trên giường…
Tô Hà duỗi tay ra ấn đầu của mình, đầu cô đau muốn nứt ra, hận không thể cạy nó ra, nhưng chỗ nào cũng như vậy, cả người cô từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau.
Mặc dù cơn đau ở thắt lưng và vùng bụng bị cơn đau đầu thay thế, nhưng nó vẫn như sợi bông kéo căng ra, cô ổn định tinh thần, miễn cưỡng ngồi dậy, lấy hết can đảm lật chăn ra, nhanh chóng quét qua, cô lại nhắm mắt, ở trong lòng không ngừng mặc niệm, đây không phải là thật, không phải là thật, là mơ… nhưng không biết làm sao cơn đau lại rõ ràng như vậy.
Cô dần dần nghĩ tới chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, đôi mắt mông lung, sâu như hồ nước, ngọn lửa bùng cháy đủ để thiêu rụi tất cả mọi thứ, mà cô, chủ nhân của đôi mắt ấy đang tự hỏi người đó là ai….
Tô Hà không tự chủ được sờ mặt của mình, âm thầm cười khổ, quả nhiên như lời Đảng Lam nói, cô là cô gái nhàm chán, 26 năm nay không có tặng ra ngoài, cuối cùng tặng cho một người đàn ông ngay cả tướng mạo cũng không rõ ràng, hoang đường giống như trò đùa dai của thượng đế, nhưng Tô Hà nghĩ, đây có lẽ là thượng đế đang cảnh cáo mình, để bản thân không cần lại mơ tưởng hão huyền, yêu đơn phương một người đàn ông nhiều năm như vậy, có lẽ thượng đế cũng không nhìn được nữa.
Nhưng, đây là đâu, sau khi tự ăn năn hối hận, tự thương hại chính mình, tự than thở, Tô Hà mới quay về với hiện thực, cô ngẩng đầu quét nhìn bốn phía, dường như là phòng ở trong khách sạn, cùng Đảng Lam ăn uống lăn lộn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì Tô Hà cũng có chút năng lực phán đoán, từ trang trí cao cấp ở đây, nhìn tổng thể cũng có thể đoán được đây là hệ thống phòng tổng thống ở khách sạn năm sao, cô lại tỉ mỉ đánh giá thông tin cụ thể một lần nữa, di động đột nhiên vang lên.
Vừa nghe chính là điện thoại của cô, theo Đảng Lam nói, những năm này con gái sử dụng nhạc chuông quân đội cũng chỉ có mình cô, vì cái gì mà cô lại dùng loại nhạc chuông này, Đảng Lam ước chừng cảm thấy, tiếng chuông này cùng phong cách của cô quá mức không phù hợp, mới truy vấn không ngớt, tuyệt đối không phù hợp, nhưng cô lại nghe đến thất thần, cho nên dùng làm tiếng chuông là thích hợp nhất, về phần tại sao lại thất thần......
Trên mặt Tô Hà đột nhiên có chút nóng nóng, chìa tay nhấc di động ở đầu giường lên, là mẹ: "Tiểu Hà, đừng quên hôm nay mười giờ hẹn gặp mặt ở trung tâm công viên, chỗ phun nước bên cạnh đình nghỉ mát."
Tô Hà nhận lời mẹ, sau khi cúp máy, cô theo bản năng liếc nhìn giờ trên điện thoại, đã 9h, Tô Hà vội vàng xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất, liền mềm nhũn, tay vội vàng bám vào giường, mới miễn cưỡng đứng dậy, nhưng hai chân giống như run rẩy, loại cảm giác vừa đau vừa thốn càng trở nên rõ ràng hơn.
Tô Hà cảm thấy mình rất mất mặt, cùng một người đàn ông làm tới trình độ như vậy, kịch liệt đến mức nào, nhưng ngay cả mặt của người đàn ông đó cô còn không nhớ rõ, Tô Hà vịn tường, chầm chậm đi vào nhà tắm, ấn nút trong bồn tắm xa hoa, để chế độ nước ấm, cả người cô trượt vào trong, Tô Hà nhắm mắt, cảm nhận dòng nước ấm chảy từ mọi phía, làm giảm bớt sự chua xót, đau nhức trên người của cô, cô mới có can đảm cúi đầu cẩn thận nhìn xuống người mình.
Nhìn thấy dấu vết lưu lại khắp nơi trên người của mình, Tô Hà cảm thấy, khẳng định mình đã tình một đêm với người đàn ông biếи ŧɦái, hơn nữa còn cực kỳ biếи ŧɦái, bởi vì trên người cô chỗ nào cũng là vết cắn, dọc từ cổ, xương quai xanh, ngực, eo, bụng dưới, thậm chí phía dưới những chòm lông thưa thớt, bên trong đùi… Thậm chí trên bàn chân của cô cũng có dấu răng rõ ràng, giống như bị con vật gì đó gặm nhấm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Tô Hà thở dài, Đảng Lam thật sự là bạn xấu, nghĩ tới Đảng Lam, Tô Hà đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, mặc dù Đảng Lam là bạn xấu, cũng tuyệt đối sẽ không đưa cô cho một người đàn ông xa lạ.
Nghĩ tới điều này, Tô Hà quấn khăn tắm từ trong bồn tắm bước ra ngoài, đúng lúc Đảng Lam gọi điện thoại tới, cô nhận điện thoại, Đảng Lam có phần tự trách: "Tô Tử, anh trai tớ ngày hôm qua có chuyện gấp, không tới được, nhưng cậu yên tâm, về sau tớ lại sắp xếp cho cậu, bảo đảm để cậu có cơ hội, thưởng thức sắc đẹp của anh trai tớ.”
Tô Hà nhịn không được trợn to mắt, không hiểu loại tính cách bà tám này của Đảng Lam, sao lại có thể quản lý tốt công ty lớn như vậy, nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu rõ, từ cấp ba, Tô Hà và Đảng Lam là bạn bè, thích bình luận về Đảng Hồng Kỳ đến mức chảy nước dãi, có lúc Tô Hà nghĩ, gặp phải người em gái như Đảng Lam, chính là nỗi bất hạnh to lớn của Đảng Hồng Kỳ, vì an ủi mình, vì an ủi mình, ngay cả anh trai cũng đem bán, không nghĩ rằng lại gặp tình huống cẩu huyết, trời xui đất khiến khiến cô biến thành như bây giờ.
Tô Hà nghĩ, chuyện tối ngày hôm qua, vẫn không cho Đảng Lam biết thì tốt hơn, nếu là tình một đêm, cô cũng là một phụ nữ hiện đại, đêm qua chỉ có một chút ấn tượng, nửa trước cô còn rất phối hợp, hơn nữa có thể được coi nhiệt tình. Nghĩ đến điều này, Tô Hà không khỏi cả người nóng lên, cho nên chỉ có thể nhận thức là mình không may, đã đánh mất sự trong sạch, dù sao chỉ là một lớp màng mà thôi.
Cô xoay một vòng, ở trong thùng rác tìm thấy váy của mình, lớp voan mỏng đã bị xé rách không còn hình dáng của chiếc váy, cô thầm than một tiếng, hôm qua rốt cuộc là người như thế nào, nhưng cô nhìn thấy trên ghế có một bộ quần áo mới, thậm chí nội y và giày cũng có, thật sự là chu đáo.
Tô Hà nghĩ nhất định là trong lòng người đàn ông đấy thấy hổ thẹn, Tô Hà vốn không muốn mặc, nhưng liếc nhìn bộ quần áo, đánh giá có thể che đi dấu vết trên người mình, cuối cùng vẫn là cầm lên, tiến vào phòng tắm thay, size của nội y rất phù hợp, hơn nữa so sánh với bộ váy này, nội y có vẻ tương đối ấu trĩ, tương đối phù hợp với thẩm mỹ của cô, có hoạ tiết nhân vật hoạt hình đáng yêu, cổ áo là cổ búp bê tương đối thoải mái, phía dưới là một chiếc quần màu xanh nhạt, phối với giày sandal, không cao, kiểu dáng đơn giản, một sợi dây nhỏ quấn quanh mắt cá chân của cô, vừa vặn có thể che đi dấu vết trên chân của cô.
Tô Hà đối diện với gương, không thể không thừa nhận, bỏ qua chuyện tối qua người đàn ông đó biếи ŧɦái như thế nào, gu thẩm mỹ người đó rất tốt, cô sống đến nay là 26 năm, đại khái bộ quần áo cô mặc ngày hôm nay là cô cảm thấy phù hợp nhất, tóc xoã thẳng, mặt mũi cô gái trong gương mặc dù không được coi là xuất chúng, nhưng tinh khiết như một dòng nước, mang lại cảm giác dịu mát.
Tô Hà lắc đầu, mình đang nghĩ gì vậy, tìm túi xách của mình, cô vừa muốn rời đi, nhưng nhìn thấy thẻ ngân hàng ở đầu giường, phía dưới đè một tờ giấy, viết đơn giản hai dòng, mật mã: xxxxx sau cùng là một dãy số điện thoại, cả trang giấy chỉ có 2 dòng chữ, nhưng nét chữ cứng cáp giống nhau, bởi nhìn chữ cũng như nhìn người, người này có lẽ là một người vô cùng mạnh mẽ.
Tô Hà cầm tấm thẻ lên nhìn, nghĩ, người đàn ông tối qua định trả đêm đầu tiên của cô bao nhiêu tiền đây, cô nghĩ rồi nghĩ, không nhịn được lắc đầu, ném tấm thẻ đó rồi xoay người rời đi.
Tô Hà cúi đầu đi rất nhanh, sợ người khác nói chuyện với cô, hoặc cản cô lại, sau khi rời khỏi toà nhà, Tô Hà không nhịn được tự giễu chính mình, thực tế cô lo sợ hoàn toàn là chuyện thừa, ai mà không biết Kim Đỉnh là hội sở cao cấp, sao có thể có người quen biết cô chứ.
Tô Hà nhìn điện thoại, lề mề nửa ngày trời, đã 9h45 phút, cũng may công viên trung tâm cách nơi này rất gần, đi bộ 15 phút cũng có thể tới nơi, nhưng Tô Hà vẫn xa xỉ gọi xe, bởi vì cô cảm thấy, người mình không thoải mái, đặc biệt là giữa hai chân, mỗi một bước đi đều giống như nghiền nát…
Tô Hà đến địa điểm hẹn trước 5 phút, bây giờ là cuối xuân đầu hạ, mặc dù ô nhiễm mấy năm gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ số mức độ ô nhiễm của thành phố H đã tăng mạnh, nhưng thời tiết hôm nay hiếm có dịp rất tốt, gió nhẹ nhàng thổi, những đám mây bồng bềnh trên không trung, ngày hôm nay Tô Hà không kiềm được nhớ về thời gian cấp ba.
Thành tích thi của Tô Hà rất tốt, bình thường thành tích học không được coi là xuất sắc, luôn là ở thời khắc quyết định, giáo viên sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa, ví dụ như thi đại học, thi cấp ba cũng như vậy, thành tích thi vào cấp ba của cô rất tốt, cô trúng tuyển vào một trong năm trường học danh tiếng của thành phố, mặc dù thành tích của cô không phải top đầu, nhưng vẫn là trúng tuyển, vì vậy mẹ cô vui vẻ mấy ngày liền, ríu rít nói với cô: "Có thể học trường trọng điểm cũng tốt, về sau thi đỗ vào trường đại học tốt, ra trường, sẽ tìm được công việc tốt, tìm người yêu, kết hôn đều có thể tìm được đối tượng tốt, con có thể gả cho người tốt, mẹ cũng yên tâm”
Tô Hà nghĩ mẹ cô cũng là bất đắc dĩ, ở trong hoàn cảnh của mẹ, xác thực là khó xử, muốn sớm gả cô ra ngoài cũng là điều dễ hiểu, nhưng bản thân mình cũng dần dần tranh đấu.
Tô Hà nghiêng đầu nhìn, vị trí ngồi ở công viên trung tâm này rất tốt, đánh giá kiến trúc nơi này, ngay bên cạnh đường cái có một cây ngô đồng, tán lá rất lớn, gió thổi những tán lá nhẹ nhàng bay, âm thanh xào xạc, những tán lá tắm mình dưới ánh nắng, cùng với hình ảnh người thiếu niên anh tuấn tắm mình trong ánh nắng trong kí ức, phong cảnh đó khiến cho Tô Hà nhớ tới ngày hôm nay vẫn không quên được.
"Em là Tiểu Tô phải không? “
Tô Hà ngẩng đầu nhìn, dễ dàng phát hiện trong mắt đối phương có sự bất ngờ và vui mừng, cô không kiềm được nhìn chính mình, bản thân hiếm khi có một lần, đi coi mắt mà xinh đẹp như vậy.
Người đàn ông xem mắt nói thẳng điều kiện bản thân rất tốt, làm việc ở thành ủy thành phố, mặc dù không được xem là bộ phận hot, nhưng người ta là nhân viên công chức, mấy cô gái hiện nay đều muốn gả cho nhân viên công chức, tương tối là ổn định, thậm chí tốt hơn so với nhân viên tạp vụ ở công ty nhỏ như cô, hơn nữa, người đàn ông này nhìn qua cũng thuận mắt, lời nói cũng khiêm tốn, còn là một người thực tế.
Hai người ở trong quán cà phê ngoài trời trung tâm công viên nói chuyện, Tôn Hải rất thẳng thắn nói: "Tiểu Tô, điều kiện của anh không được coi là quá tốt nhưng cũng không tồi, có một khoản vay có thể mua nhà, không phải ở trung tâm thành phố, nhưng hoàn cảnh cũng không tồi, quỹ dự trữ của bọn anh rất nhiều, trực tiếp dùng quỹ dự trữ có thể trả nợ, xe cũng có, mặc dù tiền lương không nhiều, phúc lợi cũng được coi là tốt, phụ cấp xăng xe đều có, đối với vấn đề bảo dưỡng xe cũng không cần lo lắng, bố mẹ anh đều là giáo viên, cũng đều có lương hưu, trong nhà chỉ có anh là con...”
Ngừng một lúc, sau đó lại nói, "Lần đầu gặp mặt anh nói nhiều như vậy là có chút mạo phạm, nhưng mà Tiểu Tô, ngay lần đầu gặp mặt, ấn tượng của anh đối với em rất tốt, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục đi xa hơn, đến tuổi này của chúng ta, cũng không cần đề cập đến chuyện yêu đương gì đó, nhưng anh sẽ đối xử tốt với em.”