Chương 8

Editor: Ca(OH)2

Chương 8: Gặp lại nhau rồi lại vắt kiệt sức hai quả trứng số khổ.

Lại một thời gian trôi qua, Tô Ngôn bị trúng đạn nên được đưa đến bệnh viện Kim Lăng để chữa trị. Tô Ngôn nằm trên giường bệnh đau đến thở phì phò, bên cạnh giường anh là một người đàn ông cao lớn bị chặt đứt một cánh tay, mặt mũi dính đầy bụi bẩn.

Tô Ngôn cũng bị thương ở cánh tay, nhưng tốt xấu gì thì khi lấy đạn ra rồi, chỉ cần chăm sóc một thời gian là có thể hồi phục, còn người đàn ông này thì không được như vậy, cánh tay của hắn như bị một vũ khí sắc bén chém đứt đi vậy.

Chiến trường tàn khốc như vậy đấy, Tô Ngôn chỉ trúng đạn thôi cũng tính là là tốt số rồi.

Hộ sĩ bận rộn giúp người đàn ông bên cạnh rửa sạch vết thương. Vết thương máu thịt lẫn lộn như vậy mà người đàn ông ấy cũng không rên lấy một tiếng. Tô Ngôn cảm thấy hắn đúng là một người mạnh mẽ, bèn nhịn không được mà nhẹ giọng nói: "Nếu anh thấy đau thì cứ kêu lên đi, kêu lên rồi sẽ thấy đỡ đau hơn đó." Nói xong, trong lòng anh lại bỗng nhớ người đàn ông kia.

Không biết giờ này hắn đang ở đâu, liệu có còn sống hay không...

Người đàn ông bên cạnh nghe thấy lời Tô Ngôn nói, đột nhiên khàn giọng hỏi, "Ngươi tên là gì...?"

Tô Ngôn nghe thấy âm thanh của người đàn ông, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh không màng cánh tay vừa mới được gắp đạn ra mà cuống quýt xuống giường, rồi đi đến chiếc giường bên cạnh.

Gương mặt dính máu và bụi bẩn của Lục Triệu Phong đã được hộ sĩ lau sạch sẽ. Đường nét gương mặt ấy vẫn anh tuấn như xưa, nhưng phần cằm nay đã lởm chởm râu ria, sắc mặt tiều tụy, chỉ có đôi mắt đen láy ấy vẫn sáng như những vì sao trên trời cao.

Nước mắt Tô Ngôn như muốn chực trào ra khỏi khóe mi.

Người đàn ông nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười, ánh sao trong đôi mắt lay động, vẫn giống như thuở ban đầu vậy.

"Ngài vẫn còn sống..." Tô Ngôn nỉ non, rồi lại nức nở lắc đầu, "Nhưng tay, tay ngài đã không còn..."

Lục Triệu Phong cười nói: "Bị thằng cẩu quan của dị tộc chém trúng, nhưng tất nhiên là hắn thì đầu cũng không còn rồi." Ngữ khí vẫn ngông cuồng như xưa.

Tô Ngôn nhìn hộ sĩ băng bó vết thương cho người đàn ông, nước mắt không kiềm được mà cứ ồ ạt chảy xuống.

Ánh nhìn thâm thúy của Lục Triệu Phong vẫn luôn dõi theo Tô Ngôn. Đến khi vết thương được băng bó xong, hắn ngoắc ngoắc tay với anh, nom vẫn nghiện diễn vai tư lệnh như vậy.

Tô Ngôn chần chờ một chút, nhưng thấy Lục Triệu Phong hiện tại đã mất một cánh tay, trở thành người tàn tật rồi, anh qua đó ôm hắn một cái an ủi cũng được.

Tô Ngôn dịch lại từng chút một, mặt mũi dần dần đỏ lên. Đến khi dịch tới mép giường rồi, vừa định nói chuyện thì bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, kéo vào lòng mình.

Tô Ngôn tựa vào l*иg ngực to lớn rắn chắc của hắn, ngại ngùng oán, "Ngài... ngài bị thương vậy rồi mà còn đối xử với tôi như thế."

"Ta nhớ em." Lục Triệu Phong nghiêm túc nói: "Ta nhớ em tới nỗi chỉ có thể chém đầu giặc để dập bớt lửa nóng trong người."

Mặt Tô Ngôn càng đỏ hơn nữa. Người đàn ông ôm chặt anh, cúi đầu hôn lên vầng trán của người thương.

Anh xấu hổ đến nóng hết cả người, làm vết thương cũng bắt đầu nhói lên. Lục Triệu Phong thấy sắc mặt anh không tốt nên cũng buông anh ra, Tô Ngôn che cánh tay lại, đỏ mặt nói: "Ngài, hiện tại ngài không còn là quân phiệt nữa rồi. Tôi cũng đã là một quân nhân. Ngài không được làm vậy với tôi nữa."

"Chờ vết thương của ta tốt lên rồi, ta nhất định sẽ lột em ra rồi gặm cho bằng hết. Không thì sống uổng phí quá."

Thấy hộ lý bên cạnh bày ra vẻ mặt kỳ quái, Tô Ngôn ngại muốn chết đi được. Anh duỗi tay bịt mồm người đàn ông lại, Lục Triệu Phong phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt lập lòe nguy hiểm.

Sau đó, Tô Ngôn và Lục Triệu Phong ở cùng một phòng bệnh. Vết thương bị súng bắn của anh cũng nhanh đã lành lại. Còn Lục Triệu Phong thì thân thể vốn khỏe mạnh, ăn được uống được, hơn nữa còn được dùng loại thuốc tốt dành cho trưởng quan, nên tất nhiên cũng hồi phục nhanh chóng.

Lại qua một thời gian, Lục Triệu Phong ngồi bên giường như người bình thường, cả người khoác lên bộ quân phục rộng thùng thình.

Tô Ngôn dùng khăn lông lau mặt giúp hắn, nhẹ nhàng xoa xoa rồi dần chuyển xuống phần cổ. Cổ người đàn ông rất lớn, dưới sự ma sát khẽ khàng của khăn lông, trái khế to lớn của hắn lăn lộn lên xuống, hơi thở nóng hầm hập phả vào mặt anh.

"Ta muốn làm em."

Tô Ngôn ngước mắt lên, mặt mũi đỏ bửng. Lục Triệu Phong cũng không nói nhiều, hắn ôm lấy Tô Ngôn rồi hôn lên môi anh.

Tô Ngôn ỡm à ỡm ờ, vô thức đã bị người đàn ông hôn ngã xuống giường. Lục Triệu Phong tuy rằng chỉ còn một tay, nhưng vẫn có thể cởϊ qυầи áo anh dễ dàng như trước.

Tô Ngôn xấu hổ giãy giụa, lại bị người đàn ông cao lớn giữ chặt, vừa lanh lẹ kéo đồ anh, vừa thô bạo hôn anh.

Tô Ngôn bị hôn đến khóe mắt ướt hồng, rêи ɾỉ động tình, chỉ chốc lát sau đã thả mình trầm mê vào du͙© vọиɠ mà người đàn ông mang đến. Anh tự nguyện nâng eo lên, để Lục Triệu Phong giúp anh cởϊ qυầи ra.

Cặp giò trắng trẻo lại lần nữa xuất hiện dưới ánh mắt của người đàn ông. Chỉ là khác với ba năm trước đây, bởi vì phải hành quân đánh giặc nên giờ giấc sinh hoạt không điều độ, cộng thêm tinh thần chịu áp lực lớn, Tô Ngôn giờ đây lại càng trở nên mảnh khảnh hơn.

Có một điều mà Lục Triệu Phong không biết, đó chính là Tô Ngôn đã âm thầm hỏi thăm tin tức của hắn rất nhiều, đến khi nghe thấy toàn bộ Lục gia quân đã chết sạch, linh hồn của anh cứ như bị rút đi vậy, lần bị thương vì súng bắn này cũng là do anh đã mất đi ý chí sống sót.

Cơ mà điều này chỉ cần Tô Ngôn biết là được rồi, tuy rằng anh là một chàng thanh niên thích văn thơ yêu đương, nhưng khi đối diện với người đàn ông, anh lại ngại ngùng rối bời không thôi. Tô Ngôn không biết liệu đây có phải là yêu hay không, anh chỉ biết là trong lòng mình vẫn luôn nhớ tới hắn.

Lục Triệu Phong vừa hôn anh vừa kéo khóa quần xuống, con chim cò vừa được thả cửa đã được gặp lại người thương, liền hưng phấn giật giật như đang vẫy tay nhiệt tình, nom muốn nhào lên hôn chụt chụt lấy bé mực lắm rồi.

Tô Ngôn xấu hổ nâng eo lên, tách hai chân ra. Lục Triệu Phong nhìn cái l*и ướt áp múp rụp của anh, bèn đẩy con chim cò đến cho nó mổ mổ lên mỏ bé mực theo ý nguyện của nó, rồi dùng sức đẩy hai đứa vào nhau. Tô Ngôn nghẹn ngào rên lớn một tiếng,

Chàng lính dâʍ đãиɠ nâng bướm kèm tử ©υиɠ lên như đang làm một nghi thức hiến tế, ngoan ngoãn nằm yên cho con cò thâm độc dập nhừ tử người thương vừa mới hội ngộ.

Người đàn ông nắc eo vừa nhanh chóng vừa hung hãn, nhưng cũng mang một chút yêu thương, mỗi lần chỉ cho c̠ôи ŧɧịt̠ vào 2/3 rồi túm đầu nó ra ngoài lại, có vẻ là đang không muốn vừa thọc vào mà đã dập mở cổ tử ©υиɠ. Nhưng dù vậy thì Tô Ngôn vẫn bị người đàn ông giã cho tá hỏa tam tinh, mặt mũi đỏ bừng, thịt mông rung lắc, anh xấu hổ rêи ɾỉ: "A~~ Dươиɠ ѵậŧ... Dươиɠ ѵậŧ~~~ Nhanh lên ~~~ Để dươиɠ ѵậŧ bự của ngài... tiến vào đi~~~ Xin ngài~~~ tư lệnh ơi~~~ mạnh nữa đi... Hức~! Cắm vào đi mà~~~ Xin ngài~~~!"

Lục Triệu Phong thấy anh đĩ như vậy thì cũng không nương tay nữa, rút tay ra khỏi mông Tô Ngôn rồi chuyển sang đè hai chân anh xuống bụng. Sau đó hắn dồn hết trọng tâm xuống nửa người dưới, bắt đầu dọng bành bạch như đang đánh giặc.

Cú nào cú nấy nhanh như dịch chuyển tức thời, hung ác giã thẳng vào điểm nứиɠ, làm Tô Ngôn hai mắt đẫm lệ rên lớn không ngớt, mà Lục Triệu Phong thì cũng hăng đυ. tới mức một giây cũng chê không muốn ngừng.

Mấy nay không được gặp người thương, nỗi tương tư gặm nhấm từng đốt xương tủy, Lục Triệu Phong giờ phút này chỉ muốn chiếm hữu hoàn toàn chàng thanh niên xinh đẹp đang ngấn lệ này.

Cơ bắp toàn thân của người đàn ông căng chặt, gân xanh hằn trên trái, mồ hôi nhỏ giọt xuống người Tô Ngôn như mưa rào. Dù cho miệng vết thương đã bắt đầu nhức nhối, hắn vẫn không chịu ngừng lấy một chút, chỉ một lòng cày cấy để thỏa nỗi nhớ.

Dưới từng cú nắc eo dọng rã họng của Lục Triệu Phong, cổ tử ©υиɠ của Tô Ngôn cũng dần dần rũ xuống, húp rột rột cái đầu ©ôи ŧɧịt̠. Tô Ngôn cũng nứиɠ quá nứиɠ rồi, anh vừa bị đυ. đến lú đầu vừa gọi tư lệnh tư lệnh không ngớt, so với 3 năm trước thì còn da^ʍ hơn nhiều.

Lục Triệu Phong hít sâu một hơi, một tiếng gầm nhẹ tràn ra khỏi cổ họng, hắn dồn hết sức lực vào cái đầu nấm cứng như đá, hung hăng ȶᏂασ 'bốp' một phát vào trong tử ©υиɠ. Tô Ngôn hét lên thất thanh, tay chân ôm chặt lấy người đàn ông, ngón chân cuộn lại run lên bần bật.

Lục Triệu Phong càng nắc càng ác, tâm trí tràn ngập những câu hỏi không có câu trả lời, không biết khi nào có thể được gặp lại người thương, liệu bản thân có thể sống sót mà gặp lại nhau không. Trong lòng người đàn ông chua xót, cũng vì thế mà càng ra sức dập lút cán vào tử ©υиɠ.

Có vẻ như Tô Ngôn cũng cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông, anh nâng mông hùa theo chuyển động hắn, hai tay ôm chặt lấy bả vai rộng lớn rắn chắc của hắn, mơ màng mà gọi tư lệnh, tự lệnh ơi. Âm thanh ấy càng ngày càng cao, càng lúc càng da^ʍ, có vẻ như sắp bị dươиɠ ѵậŧ bự đυ. cho xè ra một bãi nước.

"Ứ~~ A~~ Mạnh nữa... Đυ. em mạnh nữa đi... Hức~~ A~~ Ứm a a a~~~!!" Tô Ngôn ngửa cổ thét lớn, đùi bị banh ra hết cỡ tạo thành chữ mã 乜 hạ tiện. Môi l*и cũng bị kéo căng ra hai bên, mở đường cho c̠ôи ŧɧịt̠ đen đúa tùy ý thọc vào rút ra.

Lục Triệu Phong nắc háng một lúc rồi đột nhiên dọng một phát lút cát, đầu ©ôи ŧɧịt̠ chui tọt vào nơi sâu nhất. Toàn thân Tô Ngôn ngay lập tức nảy lên giật tưng tưng, đôi mắt mất đi tiêu cự, cơ thể căng lại một vài giây rồi ngã sụp xuống, đùi trắng run lẩy bẩy, lỗ l*и ứ ra một đống nước tưới xối xả lên anh chym bự.

Người đàn ông ȶᏂασ Tô Ngôn đến tè ra một bãi cũng không chịu ngừng lại, con cò như bú đá mà phát điên giã bồm bộp vào lỗ bướm, như muốn tiễn luôn con bướm về trời. Sau vài cú dọng như không có ngày mai, lỗ niệu đạo phun ra một dòng nước trắng đυ.c đặc sệt, tưới đầy bên trong tử ©υиɠ, nóng tới mức Tô Ngôn run lẩy bẩy, trợn mắt kêu lên tên của người đàn ông.

Lục Triệu Phong yêu thương hôn lên môi Tô Ngôn, nuốt từng tiếng rêи ɾỉ của anh, cu cậu phía dưới vẫn ộc ra một mớ lăng quăng ngủ đông 3 năm. Tô Ngôn bị lượng sữa tưới đến lêи đỉиɦ một lần nữa, nước l*и ấm áp xối lên lỗ niệu đạo của dươиɠ ѵậŧ, tay chân bấu víu lấy người đàn ông như một con bạch tuộc, toàn thân run rẩy hưởng thụ khoảnh khắc thăng hoa cảm xúc này.

Tối nay hai người liều mạng triền miên, lăn lộn qua lại với nhau, không làʍ t̠ìиɦ thì cũng ôm hôn chụt chụt, chơi đủ loại tư thế từ cơ bản đến phức tạp. Tô Ngôn cũng vứt bỏ mặt mũi, gì cũng chịu làm cho Lục Triệu Phong, thậm chí còn ngại ngùng nuốt trọn con ciu như tỏi đen kia.

Dươиɠ ѵậŧ bự to đến mức làm hai má anh phình ra, mặt mũi Tô Ngôn đỏ bừng nhìn lên người đàn ông, quyến rũ không tả xiết, góc nhìn này sao Lục Triệu Phong có thể nhịn được, tất nhiên là đè anh dọng cho lên bờ xuống ruộng tiếp.

Đêm nay, người đàn ông bắn đến 6 lần, hai hòn trứng dái bị bòn rút không có thời gian nghỉ ngơi. Lục Triệu Phong dùng miệng, dùng lưỡi hết hôn môi rồi lại bú l*и Tô Ngôn đến mức anh đái ra một bãi, phun nước hết lần này tới lần khác, áng chừng cũng tầm mười mấy lần, như muốn khô máu tới nơi.

Cuối cùng khi không chịu nổi nữa rồi, Tô Ngôn mới run rẩy tựa vào lòng Lục Triệu Phong. Người đàn ông dùng cánh tay còn lại của mình ôm chặt lấy anh, ôm hôn thật sâu. Ở thời đại chiến tranh loạn lạc này, hai người họ chỉ có thể lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc trong căn phòng bệnh yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Lục Triệu Phong lặng yên rời đi, chỉ để lại một khẩu súng lục bên gối của Tô Ngôn.

Đây là lần cuối cùng họ gặp lại nhau.

Từ nay xa cách, kẻ tận chân trời, người ở góc bể.