Chương 7

Tác giả: Đại Anh Đào

Edit: HiroCloud

Chương 7: Bị ép múa bướm trên những phím đàn. Giặc đột kích, xa nhau một thời gian để bảo vệ tổ quốc.

Quân đoàn của Mã đại soái bị quân của Lục gia đánh đến kẻ chết, người hàng, hoàn toàn tan rã. Nghĩ mà thấy xui xẻo, Mã đại soái tới nơi này gây sự với Lục Triệu Phong, nhưng kết quả là không chỉ hẻo mệnh, mà binh cũng hẻo luôn.

Thế lực của Lục gia quân lớn mạnh, Lục Triệu Phong lại càng như vầng thái dương trên trời cao. Trong tay hắn nắm giữ sản vật phong phú của thành H, dưới chân được bá tánh thuận theo, trên đầu được quan binh kính ngưỡng. Mỗi ngày đều trải qua sung sướиɠ như một vị hoàng đế. Cả Hách phó quan cũng đã sẵn sàng an bề gia thất tại nơi này.

Tiểu Phượng rời khỏi vũ đội để chuẩn bị kết hôn, chú rể không phải chàng Kim Đồng – Tô Ngôn, mà là một vị phú thương họ Giả trong thành.

Vào ngày Tiểu Phượng lên xe bông ấy, Tô Ngôn ngồi đánh đàn một mình trên lầu hai trong căn biệt thự của Lục Triệu Phong. Chiếc đàn dương cầm này được nhập khẩu từ nước Anh, âm sắc của nó trong trẻo mà rõ ràng vô cùng.

Sắc mặt Tô Ngôn có chút tái nhợt, một chút nước mắt còn vươn trên bờ mi, trông anh như một chàng hoàng tử hòa vào tiếng đàn đau thương day dứt, tiễn biệt mối tình đầu đã cạn duyên của mình.

Trước kia ở nhà cha nuôi của anh cũng có loại đàn Tây Âu cao quý này, bản thân anh cũng từng được người chú đi du học về dạy cho một thời gian. Mà kỹ năng tao nhã tôn quý lúc ấy lại vô dụng vào thời khắc này, chỉ có thể dùng để giải tỏa nỗi phẫn uất trong lòng mình.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, trầm ổn, đang từng bước tới gần.

Cơ thể Tô Ngôn run lên, hoảng hốt đánh sai vài nốt đàn, nhưng rất nhanh đã có thể bình tĩnh mà đàn tiếp.

Người đàn ông tiến đến sau lưng Tô Ngôn, thân hình cao lớn khoác lên bộ quân phục thẳng thớm, hai mắt hắn đen kịt, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta khó mà làm ngơ.

Nhất thời Tô Ngôn lại đàn sai vài nốt, làm khúc nhạc lệch hẳn đi.

Nhưng mà dù thế thì tên quê mùa Lục Triệu Phong này cũng không nhận ra được, hắn chỉ chăm chú nhìn những ngón tay tinh tế đang múa may linh hoạt trên những phim đàn đen trắng của Tô Ngôn. Ánh nhìn này càng ngày kéo dài, Tô Ngôn nhận thấy hô hấp cũng người đàn ông trở nên trầm trọng hơn, khiến tim anh cũng theo đó mà đập nhanh hơn.

Dạo này chỉ cần ở cạnh người đàn ông này là đầu óc anh sẽ rối bời không thôi, làm chuyện gì cũng không thể tập trung nổi.

Một lúc sau, ngón tay Tô Ngôn vừa rời khỏi phím đàn, cả người đã bị Lục Triệu Phong ôm lấy từ phía sau. Anh giật mình hoảng sợ, xấu hổ tránh né, lại không biết rằng mình càng làm vậy thì càng kí©h thí©ɧ ham muốn chinh phục của người đàn ông.

"A, ngài, ngài buông tôi ra đi...!"

Lục Triệu Phong không nói lời nào mà đột nhiên bứng anh lên. Một loạt âm thanh khó nghe nháy mắt vang lên, hóa ra người đàn ông này lại đặt anh ngồi lên trên đàn, khiến cho những phím đàn bị đè xuống, phát ra đủ loại âm thanh.

Tô Ngôn sợ đè hư đàn, "Ngài làm cái gì vậy? Đừng như vậy mà...!" Đang kháng cự thì bỗng nhiên quần anh bị hắn xé rách đi, lộ ra phần dưới trần trụi không mặc qυầи ɭóŧ.

Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng bị hắn đè ra đυ.. Chỉ cần hôm đó Lục Triệu Phong không cần phải luyện binh, y như rằng hắn sẽ hóa thành ngựa đực mà hí hí trên người Tô Ngôn, cứ như muốn dùng toàn bộ sự rảnh rỗi lên người chàng trai văn nghệ đáng thương này vậy.

Hậu quả là phía dưới của Tô Ngôn luôn trong tình trạng sưng húp, hai mép bướm mập mạp trướng trướng, lỗ l*и thì càng khỏi phải nói, không khép nổi cái mồm luôn. Theo l*иg ngực vì khẩn trương mà không ngừng phập phồng của anh, lỗ l*и vô liêm sỉ còn co co rút rút, ộc ra từng luồng nước dãi, nom thèm ciu ứ chịu được.

"Hức..." Tô Ngôn xấu hổ không thôi, muốn xuống khỏi đàn nhưng lại bị Lục Triệu Phong mạnh mẽ đè lại. Hắn thô lỗ cởi đũng quần, móc ra cây dươиɠ ѵậŧ bự, không nói hai lời đã dọng thẳng vào cái lỗ bé bỏng nhà người ta.

Tô Ngôn rên lớn một tiếng, phần háng bị người đàn ông điên cuồng dập đến đỏ lên. Một phát, hai phát, dươиɠ ѵậŧ bự tàn nhẫn vả đôm đốp vào bà bướm ướŧ áŧ đỏ hỏn.

Thân thể Tô Ngôn run rẩy không ngừng, dưới nơi giao hợp của hai người chính là những phím đàn, vậy nên mỗi lần da thịt đập bành bạch vào nhau thì những tiếng đàn hỗn tạp cũng không chịu thua kém mà vang lên khắp phòng. Không khí dâʍ đãиɠ đến kỳ quặc, khiến anh cứ ngỡ như mình đang múa bướm trên những phím đàn đen trắng.

"A~~ Hức~~ Ư a~~ Ứm~~ Dừng lại~~~!" Gương mặt tái nhợt của Tô Ngôn trong chốc lát đã ửng đỏ lên, hai mắt anh nhắm lại, đùi tách ra để con chim gân guốc của người đàn ông tùy ý phá nhà phá cửa, quậy cho đồ đạt bên trong run bần bật không ngớt.

Anh cũng bị hắn đè ra làm quá nhiều, âʍ đa͙σ cũng đã sớm quen với kích thước và sức lực biếи ŧɦái của người đàn ông, nên tường thịt rất nhanh đã ngoan ngoan ngoạm lấy, vừa hút vừa kẹp dươиɠ ѵậŧ đô con.

Nãy giờ Lục Triệu Phong vẫn không nói một lời nào, khiến người ta chỉ có thể mơ hồ đoán ý dựa trên vẻ mặt âm trầm, đôi mày nhíu lại và phần háng nắc lấy nắc để như đang đánh giặc của hắn.

Tô Ngôn nhận thấy tâm trạng của người đàn ông không tốt, anh sợ hãi nhắm mắt lại. Nhưng hành động này vô tình lại làm Lục Triệu Phong nện ác hơn nữa. Mông Tô Ngôn bị giã đến núng na núng nính, tiếng da thịt va chạm bép bép bép hòa tấu cũng tiếng đàn tính tình tang, tạo thành một tổ hợp tạp âm kỳ quái khiến lòng người hỗn loạn không thôi.

"Ứ~~ Không~~ A~~ Tư lệnh~~ Ưm a~~ Đàn sẽ hỏng mất~~ Hức~~~"

Lục Triệu Phong thấy lúc này mà Tô Ngôn còn quan tâm đến chiếc đàn, hắn càng nổi điên mà dọng háng mạnh hơn nữa, c̠ôи ŧɧịt̠ mập thọc vào rút ra nhanh đến kinh người, hoàn toàn không theo tiết tấu mà chỉ lặp lại 3 hành động: nện gấp rút, nắc mãnh liệt, dập thâm sâu.

Tô Ngôn bắt đầu không chống đỡ nổi, thân thể mềm mại của anh run lẩy bẩy, sau eo liên tục đυ.ng phải giá dương cầm nhưng cũng không có tâm trí quan tâm, thoạt nhìn như đang nhảy một vũ điệu lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ trên chiếc đàn sang trọng.

Lục Triệu Phong càng nhìn càng thêm đê mê, hắn nghiến răng nghiến lợi mà đổ xăng vào háng, đầu ©ôи ŧɧịt̠ bóng bẩy rịn bô chui thẳng vào tử ©υиɠ, cán cây gân guốc chà thẳng một đường lên vách thịt nhạy cảm, chọt cho bụng Tô Ngôn gồ lên một khối.

"Aaaa——! Đừng mà~~ Mạnh quá~~ Sẽ hỏng mất...Tư lệnh... Xin ngài nhẹ một chút~~ A hức~~~!" Tô Ngôn rêи ɾỉ cầu xin, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn mãnh liệt thi nhau chiếm lấy tâm trí của anh.

Hai hòn bi tròn lủng lẳng của người đàn ông vô tình đấm toạc mép l*и mập phì của anh, khiến chúng trông như con bướm không ngừng vỗ cánh bay múa.

Tô Ngôn bị đυ. phiêu đến miền cực lạc, anh khóc lóc ngã lên giá dương cầm, người đàn ông cũng tiện tay nâng đùi anh lên rồi tiếp tục nện. Cái giá chỉnh của chiếc đàn đắt tiền được nhập khẩu bị Lục Triệu Phong làm cho vừa kêu kẽo kẹt vừa rung lắc không ngừng, một lúc sau nguyên cây đàn còn bị đẩy đến sát vào tường, phía trên là Tô Ngôn mặt ửng hồng đang lắc qua lắc lại.

Người đàn ông thấy vậy thì bèn dùng sức túm anh vào lòng mình, khiến con chim tức khắc chuyển từ nghiêng 90 độ sang thẳng đứng 0 độ. Tô Ngôn theo bản năng quấn đùi vòng quanh eo Lục Triệu Phong, cánh tay cuốn lấy cổ người đàn ông, gương mặt ướŧ áŧ tiến lại gần khuôn mặt kiên nghị của hắn, làm hơi thở gấp gáp của hai người hòa lẫn vào nhau.

Lục Triệu Phong phức tạp nhìn Tô Ngôn, anh thẹn thùng quay đầu đi, nhưng sau đó liền bị người đàn ông thô bạo hôn lấy.

Hơi thở đực rựa tức khắc tràn ngập khoang miệng, cái lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ cạy môi anh ra. Tô Ngôn mắc cỡ lắc đầu, lại bị người đàn ông hôn đến run lẩy bẩy, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

Dần dần, Lục Triệu Phong hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng bạo, khiến Tô Ngôn có chút không thở được, bắt đầu giãy giụa thở gấp. Người đàn ông liền như trừng phạt mà dùng sức nắc háng một phát, dựng đầu dươиɠ ѵậŧ bự đang ngủ quên trong cơ thể Tô Ngôn dậy để nó tiếp tục giã bím cho hắn.

Động tác Lục Triệu Phong thọc ra rút vào càng lúc càng nhanh, Tô Ngôn vốn dĩ đang bấu víu lên người hắn như Koala, cả người cũng chỉ có thể lấy của quý hắn làm giá đỡ, nên tư thế này có lực sát thương rất lớn đối với anh.

Mỗi lần bay lên cao rồi rớt cái bạch xuống ©ôи ŧɧịt̠ đều khiến đầu ©ôи ŧɧịt̠ to béo như muốn chui tọt vào tử ©υиɠ, Tô Ngôn không cách nào chịu nổi kí©h thí©ɧ lẫn đau đớn truyền thẳng lên đại não này, anh thê thảm rên lớn, trên tấm lưng trắng nõn toàn là mồ hôi.

Mà người đàn ông đang ôm lấy anh thì lại càng nhiều mồ hôi hơn nữa, lấm tấm như mưa rơi, khiến cơ bắp toàn thân hắn lấp lánh dưới tia nắng ban mai. Trong căn phòng tràn ngập mùi pheromone giống đực, Lục Triệu Phong mồ hôi đầm đìa không nói một lời nào, chỉ dùng hành động chinh phục chàng thanh niên nhìn thì ngây thơ nhưng lại da^ʍ từ trong xương này.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên từng tiếng đập cửa dồn dập. Thật kì lạ, vì không có chuyện gì gấp thì Hách phó quan sẽ không quấy rầy Lục Triệu Phong.

Lục Triệu Phong vừa lắc eo vừa khàn giọng nói: "Có gì thì nói đi."

Hách phó quan vội vàng nói: "Tư lệnh, người dị tộc sắp đánh tới đây rồi! Hiện thành A đã thất thủ rồi!"

Lục Triệu Phong lập tức thay đổi sắc mặt, vòng eo mạnh mẽ dọng về phía trước, khiến đầu nấm cứng như đá hung hăng thọc vào chỗ sâu nhất bên trong âʍ đa͙σ của thanh niên. Lần này Tô Ngôn bị hắn làm ác đến cực hạn, nước mắt anh tràn ra khỏi khóe mi, bờ môi run run mấp máy muốn nói nhưng lại không nói được, l*иg ngực phập phồng như không thở nổi, từng sợi tóc thấm ướt lắc lư dưới sự chuyển động của người đàn ông.

Thân thể trắng nõn lấm tấm mồ hôi của Tô Ngôn bắt đầu run rẩy, cái bướm phía dưới kịch liệt co rút lại, rất nhanh sau đó đã mất khống chế mà tè ra một cột nước, tưới đầy lên nửa dưới của người đàn ông.

Lục Triệu Phong cũng là súng đã lên nòng, tất nhiên sẽ không vì thế mà dừng lại. Hắn như phát điên mà nổ súng bằng bằng, giã bôm bốp từng cú vừa mạnh vừa nhanh đến tạo ra tàn ảnh, dọng đã đời tới mức muốn lún luôn tử ©υиɠ mới chịu phun ra một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng. Tô Ngôn bị phỏng đến giật tưng tưng, vậy mà lại thoải mái đến bật khóc.

Khi bắn tinh xong, Lục Triệu Phong nhẹ nhàng thả anh xuống. Tô Ngôn ôm cổ người đàn ông, sụt sịt mà nhìn hắn, bơ môi mấp máy dường như muốn nói gì đó. Lục Triệu Phong lấy tay anh ra, rồi bế anh lên trên giường.

Trong suốt quá trình đó, người đàn ông không nói một lời nào, hắn lặng lẽ cởϊ áσ choàng lính rồi khoác lên người Tô Ngôn, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

Ngoài phòng vang lên giọng nói kinh hoảng của Hách phó quan. Chưa từng thấy Hách phó quan khẩn trương như vậy, Tô Ngôn không khỏi cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra.

Lục Triệu Phong rất nhanh đã vội vàng rời đi, tiếng ủng cứng rắn gõ lên sàn gỗ vang vọng quanh quẩn căn biệt thự, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Tô Ngôn cũng không nghe thấy người đàn ông nói ra một lời nào.

Dị tộc xâm lấn thành H tuy thấp bé, nhưng lại hung tác tàn nhẫn, gϊếŧ người như ngóe, quan binh an nhàn ở thành thị chưa từng ra chiến trường thì sao đối đầu được với loại giặc như vậy. Nói ra cũng nực cười, đa phần quân phiệt gϊếŧ người một nhà thì giỏi lắm, nhưng gặp phải dị tộc thì lại không phản kháng nổi, trực tiếp bỏ thành, bỏ người dân mà chạy trốn.

Cũng chỉ có Lục gia quân của Lục Triệu Phong là còn ở lại thủ thành H.

Từ sau ngày đó, Tô Ngôn cũng chưa từng gặp lại Lục Triệu Phong, bởi vì Lục tư lệnh phải đánh giặc, gϊếŧ địch để thủ thành. Anh từng lén đi nhìn Lục Triệu Phong một lần, người đàn ông ấy vẫn nổi bật như con ngựa đầu đàn, vẫn một thân quân phục thẳng thớm như thế, chỉ là bộ quân phục ấy giờ đã loang lổ đầy vết máu không biết của địch hay của ta, gương mặt hắn cũng tiều tụy mà tang thương.

Lục Triệu Phong nhìn thấy Tô Ngôn, anh ở dưới ngước lên nhìn hắn như bao người dân trong thành, ánh mắt anh chất chứa đau thương, dường như trông còn u buồn hơn xưa.

Người đàn ông cười cười, ánh sáng lập lòe trong con ngươi đen láy, Tô Ngôn thấy vậy thì không kiềm được mà chảy nước mắt.

Hôm nay Tô Ngôn nhận được một tin tức, anh sẽ cùng người dân trong thành rút khỏi thành H, bởi vì thành trì đã không chống đỡ nổi nữa rồi, dị tộc rất có khả năng sẽ công phá được thành H. Nhưng còn Lục gia quân thì lại không chọn rút lui, bọn họ muốn sống chết cùng thành H, đây cũng là mệnh lệnh độc của Lục tư lệnh.

Tô Ngôn muốn gọi tên Lục Triệu Phong, nhưng tình huống lúc này nguy cấp, không có thời gian cho thứ gọi là tình cảm phù phiếm. Anh níu lấy l*иg ngực mình, rưng rung nói một câu gì đó đối với Lục Triệu Phong đang dần đi xa.

Không ai nghe thấy, tất nhiên Lục Triệu Phong cũng vậy.

Một lúc sau, Tô Ngôn đi theo quan binh hộ tống dân chúng tới phía Nam. Mọi người ngồi xe, sau đó đi bộ, cuối cùng cũng tới một nơi an toàn. Ở nơi mới, Tô Ngôn không còn tiếp tục ca hát khiêu vũ nữa, anh chọn cầm đao thương lên, gia nhập quân đoàn XX.