Chương 6

Tô Viễn chịu đựng cơn đau dưới hạ thân, nhìn về phía gương mặt như hoa đào của vợ mình.

Thật sự càng nhìn càng xinh đẹp. Trong lòng Tô Viễn không nhịn được có chút tự hào, cô gái xinh đẹp như vậy đã trở thành vợ của anh rồi.

“Em… Em…”

Trần Vân Vân lắp bắp nói mấy chữ, ý tứ biểu đạt mơ hồ không rõ nên Tô Viễn nghe xong một hồi lâu cũng vẫn chưa hiểu ra được.

Mặt của Trần Vân Vân càng ngày càng đỏ. Mà lều trại dưới thân Tô Viễn cũng càng dựng càng cao.

Trong lúc vô tình Trần Vân Vân nhìn thấy nên nhiệt độ trên mặt lại càng tăng lên.

Cô nhỏ giọng thẹn thùng nói một câu với Tô Viễn.

Tô Viễn vừa nghe xong thì cơ bắp cả người bỗng căng thẳng.

“Thật…. Thật sự?”

Lúc này tới phiên Tô Viễn nói lắp: “Vợ ơi, thật sự sẽ không ảnh hưởng gì tới việc khôi phục của thân thể em sao?”

Vành tai Trần Vân Vân đỏ lên, xấu hổ trợn to hai mắt, khẽ gật gật đầu với người đàn ông.

Tô Viễn run rẩy xuống tay, có chút không biết làm sao cả, nhưng nháy mắt tiếp theo anh lại nhìn thấy vợ mình chủ động nghiêng người nằm lên trên giường ngủ.

Thân dưới của cô gái mặc một chiếc quần đen ống rộng vô cùng hưu nhàn. Hai chân cô khép lại, thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, thân thể không thả lỏng được một chút nào cả.

“Mau, đến đây đi.”

Trần Vân Vân thẹn thùng nhắm mắt lại để chờ đợi.

Tô Viễn nhếch miệng lộ ra nụ cười ngây ngô, hình tượng người đàn ông anh tuấn bỗng chốc trở nên nhu hòa đi đôi chút.

“Ừm.”

bàn tay Tô Viễn hướng về vòng eo mảnh khảnh của vợ mình, thuận thế trượt xuống nắm lấy lưng quần tụt xuống, lộ ra nội y ren hoa nhí màu trắng ở bên trong.

Nhìn thoáng qua nội y, cũng xem như tương đối bảo thủ.

Nhưng cái này đối với Tô viễn mà nói lại có sự dụ hoặc vô cùng lớn.

Tô Viễn chậm rãi cởi bỏ tầng trở ngại cuối cùng kia, tiếp theo tách ra hai chân thon dài của vợ mình mà nhìn.

Tô Viễn không nhịn được nuốt nước bọt cái nữa. Tiểu huyệt trước mặt nhìn hoàn toàn không giống như đã từng sinh con rồi, mềm mại trắng nõn không lông, có thể nhìn thấy màu sắc hồng nhạt bên trong lỗ nhỏ.

Vẫn phấn nộn căng chặt giống y như ngày trước.

Tô Viễn đưa tay sờ một cái, vào tay là xúc cảm trơn ướt dính nhớp.

Ướt?

Hoa ra là do vợ mình không nhịn được nữa.

Nghĩ như vậy, Tô Viễn nhanh chóng cởi hết những thứ trói buộc trên người mình ra, vị trí dưới háng bật ra một cây dươиɠ ѵậŧ hồng tới có chút phát tím.

Dươиɠ ѵậŧ của anh thẳng tắp thô to, mặt ngoài che kín gân xanh, thoạt nhìn cùng tiêu chí với mấy người cường tráng toàn gân guốc, khỏe mạnh hữu lực.

“Vợ, anh, anh tới đây.’