Chương 5

Tô Viễn lập tức hiểu ra ý tứ của vợ mình, anh hé miệng nhắm ngay đầṳ ѵú phấn hồng trước mắt ngậm lấy, đầu lưỡi ấm áp dẻo dai trực tiếp cuốn lấy chất lỏng tiết ra từ đầṳ ѵú sau đó nuốt từng ngụm từng ngụm xuống cổ họng.

Thơm.

Ngọt.

Mềm.

Non nớt.

Khoang miệng anh chỉ cần hơi dùng sức hút vào thì một dòng sữa mới mẻ sẽ phun trào lên đầu lưỡi.

Đời này Tô Viễn chưa từng ăn qua những món xa hoa, nhưng trước mắt, anh cảm thấy trên đời này không có bất cứ thứ gì uống ngon như thể là sữa của chính vợ mình cả.

Ừng ực ừng ực—-

Miệng người đàn ông không ngừng dùng sức mυ"ŧ lấy đôi vυ" no đủ nhiều nước kia, vừa dùng đầu lưỡi nóng ướt liếʍ liếʍ đầṳ ѵú đang chảy sữa, lực đầu lưỡi càng ngày càng mạnh, phảng phất như bú sữa thế này sẽ làm cho con người ta nghiện vậy.

Trần Vân Vân trời sinh có một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vốn dĩ trên mặt chỉ có hai vầng đỏ ửng nhưng lúc này cả gương mặt lại đỏ như sắp nhỏ máu, thái dương còn toát ra mồ hôi mịn.

Người đàn ông đang vùi đầu mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ.

Trần Vân Vân hưởng thụ từng đợt kí©h thí©ɧ khi sữa phun trào ra và tư vị khi bị đầu lưỡi nóng ướt trấn an cơm ngứa, cảm giác nóng cháy làm người cô không ngăn được cơn run rẩy.

“A a a a! Chậm, chậm một chút… Đầu lưỡi quá, quá.. Quá nhanh… Ưm…”

Tiếng rêи ɾỉ của Trần Vân Vân đột nhiên im bặt.

Đại não cô nháy mắt trống rỗng, thân thể đột nhiên mềm nhũn ra, hạ thân phun ra một dòng nhiệt nóng quen thuộc mà lại xa lạ.

Cô, đã tiết ra.

Bị chính chồng mình hút tới cao trào.

Theo cảm giác hưng phấn khi cao trào dần rút đi, cảm giác cơ khát giữa hai chân lại càng mạnh mẽ hơn nữa.

“Anh, anh Viễn, em… Em muốn…”

Trần Vân Vân cắn chặt môi lại ngừng lời kế tiếp mình định nói ra.

Cô bức thiết yêu cầu thứ càng kí©h thí©ɧ hơn nhưng lại xấu hổ khi phải mở miệng nói cho người đàn ông nhà mình biết.

Đa số phụ nữ trên thời gian đều trải qua quá trình giáo dục của xã hội hoặc gia đình, do đó mới xấu hổ khi nói ra du͙© vọиɠ của chính mình.

Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?

Vốn dĩ Tô Viễn đang rũ mắt xuống liên tục làm động tác liếʍ mυ"ŧ, phảng phất như là không hề biết mệt mỏi là gì, anh không dám dừng lại, dừng lại sẽ phải đối mặt với du͙© vọиɠ mà chính anh cũng không thể tiếp tục bỏ qua nữa.

Phía dưới của anh bỏng cháy như bị nướng trên lửa, trướng đau kinh khủng, bức thiết muốn được phóng thích.

“Sao vậy Vân Nhi?”