Đầu giờ chiều, Lục Tây Từ gọi chính doanh, phó doanh dưới quyền của mình tới giáo trường tỷ võ.
Những người khác đều tới điểm là ngừng, duy chỉ có Hứa Chính Quốc bị đánh tới quỳ rạp trên mặt đất, thật lâu không thể nhúc nhích.
Anh ta giả chết không chịu đứng dậy, Lục Tây Từ cũng không bỏ qua cho anh ta, anh cứ ung dung đứng bên cạnh chờ đợi anh ta đứng dậy.
Những người khác đều không dám hé răng.
Bọn hắn đều từng nghe qua đồn đãi liên quan tới Hứa Chính Quốc và Dư Bối Bối, cũng có thể hiểu được vì sao Lục Tây Từ tức giận.
Đồng thời cũng cảm thấy Hứa Chính Quốc làm vậy là không đúng.
Dụ dỗ vợ của đoàn trưởng nhà mình, rốt cuộc… anh ta nghĩ như thế nào vậy!
Tác phong quá bất chính, bị đòn cũng chẳng sai.
Đừng nói là Lục đoàn trưởng, đổi lại bất kỳ người nào trong số bọn họ cũng không thể nhịn nổi.
Một buổi chiều, Hứa Chính Quốc bị đánh ngã bảy lần. Từ lúc mới bắt đầu anh ta còn có thể lảo đảo đứng dậy, tới tiếp sau là quỳ rạp trên mặt đất, thật lâu sau mới có thể đứng lên.
Tới khi anh ta không đứng dậy nổi, trời cũng đã tối hoàn toàn, Lục Tây Từ mới bỏ qua cho anh ta.
Lúc gần đi, Lục Tây Từ còn hảo tâm hỏi Hứa Chính Quốc: “Tôi chuẩn bị về đại viện, đưa cậu một đoạn?”
Hứa Chính Quốc vốn đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, nghe thấy lời này, thân thể anh ta lại run lên.
Anh ta vội vã giơ tay lên lắc lắc.
“Hừ.” Lục Tây Từ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân rời đi.
Hứa Chính Quốc nằm rạp trên mặt đất, tiếp tục làm tử thi. Chờ khi Lục Tây Từ đi rồi mới có người tới đỡ anh ta dậy.
Đương nhiên mọi người đều nhất trí dạy dỗ anh ta một trận, nhất là chồng của Lý Hoa, Phương Vệ Quốc.
Đều nói ngủ chung chăn không thể ra hai dạng người, Phương Vệ Quốc cũng giống với vợ anh ta Lý Hoa, là một người nhiệt tình.
Khi đỡ Hứa Chính Quốc đã nằm như tử thi trên đất lên, Phương Vệ Quốc bắt đầu nói Hứa Chính Quốc:
“Chính Quốc à, cậu hồ đồ rồi. Cậu nói cậu… sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy?”
Hứa Chính Quốc bị đánh tới không mở miệng nổi, nghe thế, anh ta cũng không ngụy biện được.
Dưới cái nhìn của Hứa Chính Quốc, đúng là anh ta có lỗi thật, nhưng lỗi không phải chỉ nằm ở một mình anh ta nha!
Là Dư Bối Bối kia liếc mắt đưa tình với anh ta trước mà!
Hơn nữa, anh ta cũng chưa làm gì, chỉ nói vài câu với đối phương, lại liếc mắt một chút mà thôi…
Chỉ vậy…
Có thể trách anh ta sao?
Dư Bối Bối kia trông như yêu tinh, khi cô im lặng không nói đã đủ khiến đàn ông nảy sinh thiện cảm với cô, thái độ với cô cũng tốt hơn vài phần.
Nếu cô chủ động bày tỏ hảo cảm với ai đó, dù là ai đi chẳng nữa, hẳn cũng sẽ mơ hồ nha!
Cũng không phải ai cũng mơ hồ, chẳng phải người đàn ông của cô không mơ hồ sao?
Nếu không, sao chồng cô có thể để cô ở trong đại viện gia quyến một mình, suốt mấy tháng không về lấy một lần?
Đổi thành bất kỳ người nào trong số bọn họ, sợ là ván giường cũng bị hỏng mất mấy lần rồi đi?
Không thể không nói, Lục Tây Từ đúng là ác!
Đương nhiên, anh không chỉ ác với bản thân, còn ác với người khác!
Ai… Thật là đau.