Chương 7: Chịu Đòn Tới Điên Mất

Lẽ nào cô đang thấy chột dạ vì chuyện của Hứa Chính Quốc cho nên mới như vậy?

Lục Tây Từ quét mắt nhìn Dư Bối Bối còn đang vùi đầu húp canh nóng, ừm, hẳn là chột dạ, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu không ngẩng lên, hẳn là vậy rồi.

Dư Bối Bối: Chưa no, ừm, uống tạm nước canh đi, nước canh cũng rất ngon. Nước canh đã hết sạch, cũng no được tám phần rồi.

Thấy cô chột dạ, không ầm ĩ, Lục Tây Từ cũng thở phào một hơi, càng thêm kiên định thốt lên:

“Tôi đã suy nghĩ kỹ càng quan hệ giữa chúng ta, tuy tôi làm ra quyết định này là có lỗi với cô, nhưng tôi vẫn muốn nói, chúng ta không thích hợp.”

“Ừm.”

Dư Bối Bối húp hết nước canh xong mới ừ một tiếng.

Lục Tây Từ càng kinh ngạc hơn.

Thậm chí ngay cả ly hôn mà Dư Bối Bối cũng có thể tiếp nhận?

Lẽ nào cô thật sự coi trọng Hứa Chính Quốc kia?

Nghĩ tới đây, Lục Tây Từ nói lời thấm thía: “Chắc chắn chúng ta sẽ ly hôn, nhưng dù gì cũng đã từng đăng ký kết hôn, tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, có mấy lời tôi cảm thấy tôi nên nói cho cô nghe.”

Dư Bối Bối vẫn lạnh nhạt như trước: “Anh nói đi.”



“Hủy hoại quân hôn là tội nặng.” Lúc Lục Tây Từ nói tội này có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Dư Bối Bối: “…”

Ly hôn là anh nói ra, giờ lại nói với cô chuyện hủy hoại quân hôn cái gì…

Đột nhiên Dư Bối Bối hiểu ra, anh đang nhắc tới chuyện của nguyên chủ với vị phó doanh trưởng kia.

Mặc dù chuyện này không phải do Dư Bối Bối làm ra, nhưng lại do thân thể hiện tại của cô làm ra…

Dư Bối Bối hơi nhíu mày. Chuyện này… Nếu phải nói, đúng là nguyên chủ đã làm như vậy, nhưng động cơ khiến nguyên chủ làm như vậy là vì Lục Tây Từ trước mắt.

Cho nên cô cũng không tiện nói chuyện này với Lục Tây Từ, chỉ mấp máy môi, mở miệng: “Là mấy người phía ngoài đã đồn đãi gì sao?”

“Không thể nào, anh hiểu lầm rồi.”

Lục Tây Từ nhìn chằm chằm vào mắt cô, cuối cùng chỉ hộc ra một câu: “Hi vọng là tôi đã hiểu lầm.”

Vừa dứt lời anh đã đứng dậy: “Tôi còn có việc, về quân đội trước, đơn xin ly hôn tôi sẽ nộp lên.”

“A, được.”



Lục Tây Từ lại nhìn cô lần nữa, cuối cùng vẫn sải bước chân rời đi.

Tuy cô vẫn là cô, nhưng Lục Tây Từ luôn cảm thấy Dư Bối Bối đã thay đổi.

Cô như biến thành một người khác.

Lục Tây Từ mang theo suy nghĩ này, rời khỏi cửa nhà.

Chỉ còn một mình Dư Bối Bối ngồi trong viện.

Sau khi Lục Tây Từ đi, cô lại thu dọn bát đũa đi rửa sạch, còn rửa một quả dưa leo cho mình ăn.

Khí trời đầu thu rất ôn hòa, có gió nhẹ thổi qua, còn mang theo cảm giác mát mẻ.

Trong khu nhà nhỏ này có một cái ghế bập bênh, Dư Bối Bối bưng ghế ra sân cọ rửa sạch sẽ, sau đó đặt trong sân phơi nắng.

Nàng ngồi trên hành lang nhìn chiếc ghế bập bênh đang đón nắng mặt trời, chợt có cơn gió thổi qua, chiếc ghế lắc lư hai cái, Dư Bối Bối nhìn chăm chú một hồi, cũng nhìn tới buồn ngủ.

Nhìn tới cô sắp ngủ gật, cuối cùng chiếc ghế bấp bênh cũng khô.

Dư Bối Bối cố gắng đè nén cơn buồn ngủ, đi tới bưng chiếc ghế bấp bênh đã được phơi khô tới hành lang, lại vào nhà tìm một cái chăn bông ra, nằm chỗ hành lang, thϊếp đi dưới cơn gió nhẹ.

Dư Bối Bối ngủ thϊếp đi trong sân, mà trên giáo trường quân đội, Hứa Chính Quốc lại đang chịu đòn tới điên mất.