【 Buổi tối tôi về ăn cơm 】
Sao phải lưu lại một tờ giấy viết mấy dòng chữ này? Dư Bối Bối không cần đoán cũng biết.
Đã hai bữa cô không được ăn no, một người làm binh cả ngày hì hục mệt mỏi mà trưa chỉ ăn một bát mì, tối ăn nửa bát cơm, sao có thể chịu được?
Không thể chịu được, đương nhiên sẽ kêu cô chuẩn bị cả phần cơm cho anh.
Nhưng tờ giấy kia đã bị Dư Bối Bối dậy sớm xé nát tương, bỏ chung với rác rưởi mà ném mất.
Cô không phải nguyên chủ, cũng không có tình căn thâm chủng với anh, anh đã nói anh muốn ly hôn rồi, ai rảnh hao tâm tổn trí làm anh vui lòng?
Hơn nữa, đã muốn ly hôn rồi còn muốn ăn cơm cô nấu là sao?
Bản thân cô lại không phải mẹ anh, sao phải nấu cơm cho anh?
Ăn cái rắm!
Biết rõ tình tiết trong truyện, Dư Bối Bối có chút không bằng lòng với Lục Tây Từ.
Không chỉ có Lục Tây Từ, thay vào vị trí nguyên chủ, cho dù là Lục Tây Từ hay là người Dư gia hay là nữ chính, cô đều không có thiện cảm.
Sau khi xé nát tờ giấy Lục Tây Từ để lại, Dư Bối Bối đang định ra ngoài ném rác thì đυ.ng phải Lý Hoa.
Lý Hoa cũng đang dẫn theo con mình đi ném rác.
Lý Hoa với chồng bà Phương Vệ Quốc sinh ra tổng cộng ba đứa con, hai người còn lại một là gái một là trai.
Con đầu là con gái, con thứ hai là con trai, con út vẫn là con trai.
Đứa nhỏ nhất mới vừa tròn năm tuổi, còn chưa đi học, cũng không tham gia lớp học trước. Mỗi ngày cậu bé đều đi theo Lý Hoa.
Lý Hoa thấy Dư Bối Bối ra ném rác, lại nhiệt tình chào hỏi cô: “Tiểu Dư.”
Dư Bối Bối cũng lộ ra ý cười: “Chị dâu.”
Lý Hoa mỉm cười hỏi: “Em đi vứt rác à?”
Dư Bối Bối mỉm cười gật đầu.
Bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, duy chỉ có một thứ có vẻ không hòa hợp chính là con trai út của Lý Hoa, Mao Mao.
Mao Mao trốn sau lưng mẹ mình, lộ ra cặp mắt đen nhánh, hơi sợ sệt nhìn Dư Bối Bối xinh đẹp quyến rũ.
Dư Bối Bối có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng thực tế lại không phải người tốt lành gì.
Tối thiểu, trong suy nghĩ của Mao Mao chỉ mới năm tuổi thì như vậy.
Bởi vì thói xấu nịnh sang khinh hèn của nguyên chủ, cho nên nguyên chủ không chỉ không coi mấy chị dâu trong đại viện ra gì, mà ngay cả đám nhóc nguyên chủ cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Ghét bỏ con nhà người ta dơ bẩn, ghét bỏ con nhà người ta xấu, ghét bỏ con nhà người ta quê mùa, nói chung là đủ loại ghét bỏ.
Mao Mao cũng là người có cảm thụ sâu sắc với thái độ và hành động của nguyên chủ.
Bởi vì có một lần, Mao Mao đang chạy chơi với mấy đứa bé khác trong đại viện, không cẩn thận đυ.ng phải Dư Bối Bối mới vừa ra khỏi nhà.
Dư Bối Bối lập tức giơ tay lên, đẩy Mao Mao té ngã. Đồng thời còn đổi sắc mặt, chua ngoa chỉ vào mặt Mao Mao:
“Mày không có mắt sao? Lỡ đυ.ng bẩn đồ tao rồi, mày có thể bồi thường nổi không? Một đám có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi.”
Nguyên chủ tuy còn trẻ nhưng mắng chửi người khó nghe vô cùng.
Lúc đó Mao Mao bị dọa choáng váng, sau khi bị đẩy ngã xong chỉ ngồi ngốc trên đất, sững sờ không dám hé răng.
Mãi tới khi nguyên chủ hùng hổ đi xa rồi, Mao Mao mới dám bò từ dưới đất dậy, nhìn lòng bàn tay bị trầy da của mình.
Cậu bé không dám chạy đi chơi tiếp nữa, trực tiếp chạy về nhà.